Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 55
Khi Điền Kiến Thiết đi đã bảo Điền Hiểu Tú thỉnh thoảng chú ý hội thanh niên trí thức, tuy là Điền Hiểu Tú không rõ tại sao, nhưng vẫn nghiêm túc làm theo.
"Anh hai, anh không biết đó thôi, gần đây hội thanh niên trí thức náo nhiệt lắm, có một nữ thanh niên trí thức bị Điền Chí Thành đẩy xuống sông, hai người đứng ở bờ sông âu yếm ôm ấp rất lâu, bây giờ hai người họ đính hôn rồi, mà còn là con dâu cả của đội trưởng Ba mai mối cho đó."
Điền Hiểu Tú nói với vẻ mặt và giọng điệu tám chuyện, Điền Kiến Thiết nhếch mày hỏi một câu: "Thế nữ thanh niên trí thức kia là ai?"
Ai mà xui xẻo vậy, bị tên lưu manh kế bên nhắm phải.
Điền Chí Thành suốt ngày ăn không ngồi rồi, lại hay thích trộm gà bắt chó, trong mắt Điền Kiến Thiết chính là một tên lưu manh.
Ai mà gả cho Điền Chí Thành, thì đúng là xui xẻo tám kiếp rồi.
"Hình như là người nhà họ Mục, nghe nói là một nữ thanh niên trí thức xinh đẹp, nhưng mà cũng là xui xẻo lắm mới gặp phải cái tên Điền Chí Thành này." Điền Hiểu Tú thở dài nói. "Có phải tên là Mục Hiểu Hiểu không?" Điền Kiến Thiết bỗng nhiên đứng lên chất vấn.
Tác giả có lời muốn nói: Điền Chí Thành: Ta chỉ là một thiên tài nhỏ mua sắm bình dị!
"Hình như... hình như là cái tên này." Điền Hiểu Tú không biết tại sao Điền Kiến Thiết đột nhiên trở nên kích động như vậy, không lẽ cô Mục Hiểu Hiểu có gì đó với anh hai mình sao? Trời ạ, sắc mặt Điền Kiến Thiết bỗng chốc trở nên tái mét, Điền Kiến Thiết ngày thường tự xưng là phần tử trí thức, đối nhân xử thế đều rất ôn hòa lịch sự, làm gì có khi nào để lộ biểu cảm thế này, ngay cả Điền Hiểu Tú cũng giật cả mình.
"Anh hai, anh sao rồi?"
Trong lòng Điền Hiểu Tú suy đoán lung tung, không lẽ anh hai cô ấy cũng thích Mục Hiểu Hiểu ư? Không thể không nói là trong lòng Điền Hiểu Tú
đang đoán mò lung tung.
Dù sao ở trong hội thanh niên trí thức, nhan sắc của Mục Hiểu Hiểu thuộc dạng bậc nhất, lại còn tốt tính, trong thôn không biết bao nhiêu người đàn ông độc thân đều thích Mục Hiểu Hiểu.
Chỉ là Mục Hiểu Hiểu rất hiếm khi độc thân, dù là gặp phải các đồng chí nam, thì cũng rất ít khi bắt chuyện với đối phương, vô cùng biết cách tránh bị dèm pha. Nhưng lần này lại cứ gặp phải Điền Chí Thành thì liền gặp họa.
"Không có gì." Khóe mắt của Điền Kiến Thiết đượm buồn rồi đi đến trước cửa, nhìn sang phía nhà của Điền Chí Thành nói: "Anh đi trả lại xe đạp trong thôn, một lát nữa sẽ về."
Hàn Ngọc Phân múc tô mì làm từ bột mì trắng ra, phía dưới còn có hai quả trứng ốp la, vừa mới bưng ra, liền thì đã thấy Điền Kiến Thiết đẩy xe đạp đi rồi.
"Anh hai con chẳng phải nói là đói bụng sao? Giờ lại vội vàng đi đâu thế?"
"Anh hai nói là mang xe đạp đi trả lại cho văn phòng đại diện trong thôn đã, còn nói là lát nữa sẽ về ạ." Điền Hiểu Tú nhìn tô mì của Hàn Ngọc Phân, nước canh màu vàng, chắc chắn đã cho không ít dầu vào, trong lòng có chút ngưỡng mộ và ganh tị.
Ngày thường có thứ gì ngon thực tế đều ưu tiên cho Điền Kiến Thiết cả, ai bảo Điền Kiến Thiết là con trai khiến Hàn Ngọc Phân nở mày nở mặt nhất chứ, không chỉ kiếm được tiền, lại có thể khiến cho cô ấy được vẻ vang.
Tuy là khi đi học đã tốn không ít tiền, nhưng giờ chỉ mỗi việc làm trợ lý cho bí thư chi bộ cấp thôn, thì một tháng cũng có thể lãnh lương tận tám đồng, đôi khi công việc đồng áng bận rộn, bị kéo đi làm nhân viên tính điểm, thì cũng có trơ cấp. "Để tô mì vào trong nồi để hâm đi, chờ anh hai của con về rồi ăn." Hàn Ngọc Phân dúi tô mì vào tay của Điền Hiểu Tú, trợn mắt cảnh cáo cô rằng: "Anh hai con có chuyến công tác bên ngoài vất vả, đừng nghĩ đến chuyện ăn vụng đó."
Sau khi Điền Kiến Thiết trả xe lại cho thôn, liền đi ngay đến hội thanh niên trí thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận