Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 167
"Đầu lớn cả rồi, còn muốn tị nạnh với vợ luôn hả."
Quả phụ Điền quở mắng, quay qua nhìn Lý Hoa Hương, rồi hai người cùng bật cười.
Điền Chí Thành cũng lôi lì xì chuẩn bị từ trước ra biếu cho quả phụ Điền và Lý Hoa Hương, quả phụ Điền biết đây là tiền con trai tự kiếm ra, nên cũng không do dự nhận lấy.
Lý Hoa Hương lại từ chối không nhận dặn: "Cháu thì kiếm được mấy cọc mấy đồng, cứ giữ lại mà dùng đi, bà ngoại có tiên mà."
"Mẹ, mẹ cứ cầm lấy đi." Quả phụ Điền đưa vào tay cho Lý Hoa Hương: "Cháu trai bà nó có tiền, đây là nó hiếu thuận cho bà, mẹ cầm rồi thích mua gì thì mua."
"Vậy thì bà lấy cho cháu mừng." Lý Hoa Hương nắm chặt lấy bao lì xì đỏ, yêu thích sờ qua sờ lại, đôi mắt vẩn đục cũng dần đỏ hoe: "Bây giờ bà đúng là được hưởng phúc của cháu trai rồi."
Lý Hoa Hương khẽ thở dài, ánh mắt dõi về nơi xa xăm, tựa như đang gợi nhớ về câu chuyện thương tâm gì.
Kỳ thật không cần nói ra, cũng biết là chuyện gì, dù rằng lần trước vợ chồng Vương Sơn và Châu Thúy đến thăm, và đã nặng lời đòi cắt đứt quan hệ. Nhưng là vậy đi chăng nữa thì Lý Hoa Hương cũng là mẹ ruột đã sinh thành ra Vương Sơn, Tết đến, không mời Lý Hoa Hương về nhà đón năm mới, cũng không thèm mở miệng lấy một câu, cứ như Lý Hoa Hương là người xa lạ, trước nay chưa từng có quan hệ gì vậy.
Vương Sơn thì không nói, cả Vương Mậu cũng không thấy mặt mũi đâu.
Khoảng thời gian này Lý Hoa Hương không để lộ ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng vân cực kỳ đau buồn.
Quả phụ Điền nắm lấy tay Lý Hoa Hương, lặng im không nói gì, chỉ sợ mở miệng lỡ nhắc đến hai anh em Vương Sơn, lại khiến bà buồn thêm.
Buổi đêm cả nhà không định đón giao thừa, thời tiết lạnh lẽo, dù đã đốt than nhưng vẫn vô cùng rét mướt.
Từ mồng một đến mồng sáu, nhà họ Điền chẳng lo thiếu đi hai thân thích kia, vẫn có rất nhiều họ hàng và bạn bè thân thiết tới chúc Tết, có cả gia đình Chu Bảo Quốc và gia đình Triệu Trình đến thăm nhà.
Ra giêng, đội trưởng tam Chu Bảo Quốc đi họp trên công xã, và mang thông báo về chỉ tiêu công việc và chỉ tiêu sản lượng cho một năm sắp tới.
Thôn Chu Điền bắt đầu quay lại làm việc, còn những thanh niên trí thức tham gia thi đại học cũng lục đục quay về thành phố, Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu cũng đã sớm chuẩn bị xong đồ đạc.
Thời điểm trước khi lên đường, Điền Chí Thành lại đưa cho quả phụ Điền thêm năm trăm đồng tiên nữa.
Điền Chí Thành dặn dò: "Mẹ, mẹ với bà ngoại ở nhà, đừng để bản thân quá vất vả, gia đình mình không thiếu mấy cái công điểm này, nên cũng không nên quá lao lực làm gì."
"Mẹ còn không biết tự chăm sóc bản thân nữa hay sao." Quả phụ Điền nghĩ tới việc con trai phải xa nhà mấy tháng trời, lại có chút không nỡ, nhưng để con trai yên tâm, nên bà vẫn cố giả vờ tỏ vẻ thoải mái nói tiếp: "Mấy đứa không cần lo cho mẹ ở nhà, các con tự chăm sóc bản thân cho tốt là mẹ mừng rồi."
Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu lên đường đi đến thành phố Thượng Hải, hành lý của cả hai người đều nhỏ gọn, chỉ mang theo quần áo cùng một số đồ cá nhân theo, ban đầu Lý Hoa Hương còn muốn bảo anh mang thêm chăn đệm, nhưng Điền Chí Thành từ chối bảo đi tàu hỏa quá chật chội nên không tiện đem nhiều đồ.
Quả phụ Điền biết trong tay của con trai có sẵn tiền rồi, huống hồ bà cũng thương con trai không muốn thằng bé mang nhiều đồ thêm cồng kềnh, tàu đường dài chật chội, nên cũng để anh đi mà không bắt mang thêm cái gì. Trên xe lửa chật cứng, từ lúc vào trạm đến lúc lên xe, cả người ngột ngạt đến mức mướt mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận