Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 89
Bây giờ Điền Chí Thành có tiền trong túi, đầu óc bỗng chốc đi lên, nếu Mục Hiểu Hiểu thi đậu đại học, anh nhất định sẽ muốn đi theo.
Nhưng nếu để quả phụ Điền ở nông thôn một mình, anh cũng không yên lòng.
Một nhà ba người sẽ lên thành phố, nhất định muốn mua nhà để ở, rất cả những thứ này đều tốn tiền.
Sáu trăm đồng tiền thấy thì nhiều, nhưng thực tế thì không thể không tiêu được.
Kiếm tiền, chắc chắn là chuyện vô cùng cấp bách.
Sau khi hai người uống nước ngọt có ga, và trò chuyện một lúc, Triệu Trình thay quần áo đưa Điền Chí Thành ra ngoài mượn một chiếc xe.
Triệu Trình mượn một chiếc máy kéo của một người bạn, rồi lái về vùng nông thôn.
Điền Chí Thành ngồi bên cạnh Triệu Trình, hai người nói chuyện phiếm, cho đến khi vào thôn, Điền Chí Thành cảm nhận được thôn này trông rất quen mắt.
"Ông Vương này ở bên thôn Vương, là một người có tay nghề chính cống, tổ tiên ba đời của ông ấy đều làm thợ mộc, cả nhà bọn họ đều làm gia cụ, tác phẩm làm ra đều đẹp dùng lại bền, chỉ cần em biết cách bảo quản thì có thể dùng được bảy tám năm còn chưa hư.' Triệu Trình vừa lái xe, vừa nói chuyện.
Điền Chí Thành biết Triệu Trình chắc chắn đã dùng không ít công phu mới có thể tìm giúp anh một nghệ nhân lâu đời như vậy, lần này anh lại thiếu anh ta một cái ân tình.
Bất quá Điền Chí Thành đã thiếu Triệu Trình nhiêu ân tình rồi, anh cũng không để bụng một chuyện này. Triệu Trình tìm được nghệ nhân lâu đời, người này ở phía đuôi của thôn Vương, chiếc máy kéo kêu râm
rầm ù ù hướng phía đuôi thôn mà chạy đến.
Có người đứng ở ven đường nhìn thấy Điền Chí Thành, liền cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ cả nửa ngày, mới vỗ đùi nói: "Người vừa rồi chạy ngang hình như là cháu ngoại trai của Vương Sơn."
"Cháu ngoại trai nào?”
"Chính là đứa nhỏ do em gái Vương Sơn đã gả đến thôn Chu Điền sinh ra, thằng nhóc đó họ Điền."
"Thằng nhóc này có phải tới tìm Vương Sơn không, vậy đi hướng đó sai rồi, nhà Vương Sơn ở phía tây mà."
Mấy người nói xong, cứ tưởng Điền Chí Thành đi nhầm đường, cả đám ồn ào chạy đến nhà Vương Sơn báo tin.
Đuôi thôn ở dưới chân núi, có một viện sân vườn khá lớn, nhà ngói gạch đỏ bốn gian nhà rất khang trang, trong sân nhà có một cái nhà kho nhỏ, bên trong chất đầy củi và gia cụ.
Dáng người ông Vương khô gầy, mặc áo ba lỗ màu trắng, ngồi ở giữa sân, trong tay ông cầm cây lọ chà lau gia cụ, thần thái nhàn nhã, thủ pháp lão luyện.
"Chú Vương, lần trước cháu nhờ chú làm gia cụ, chú đã làm xong chưa, anh em của cháu đợi đến kết hôn sẽ dùng đấy." Triệu Trình xuống xe đi vào sân, cao giọng hỏi.
Ông Vương ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đến là Triệu Trình, nếp nhăn mọc đầy trên mặt lộ ra ý cười, ông gật đầu nói: "Đã sớm làm xong rồi, cũng được phơi nắng vài ngày, các cháu mang về có thể trực tiếp dùng luôn."
"Tốt quá, hôm nay đến đúng lúc, cháu mang đi luôn." Triệu Trình gật gật đầu, vừa lòng nói.
"Lão đại, lão nhị, mang gia cụ ở phòng phía đông dọn ra đi, rồi mang lên xe." Ông Vương buông công việc trên tay, hướng trong phòng hô lên.
Ban đầu ông Vương chỉ nhận những việc nhẹ nhàng, sau này dựa vào tay nghề thợ mộc, ông tu sửa căn nhà tranh thành bốn gian nhà ngói khang trang, để mấy đứa con trai cưới vợ. Cho nên khi ông gặp được loại khách hàng lớn như Triệu Trình, khó trách ông sẽ nhiệt tình một chút. Trong phòng rất nhanh đã xuất hiện hai bóng dáng đàn ông trung niên cường tráng, tay chân nhanh nhẹn nâng gia cụ ra, Điền Chí Thành liếc mắt nhìn qua, đúng là rất không tồi. Đặc biệt là hai bộ bàn trang điểm cuối cùng kia, làm rất xinh đẹp tinh xảo, Điền Chí Thành rất hài lòng. "Tay nghề không tồi đúng không, anh trai sẽ không lừa em, nếu anh mà có đối tượng kết hôn, chắc cũng phải làm một bộ như vậy." Triệu Trình ôm lấy bả vai Điền Chí Thành, cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận