Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 194

Chương 194Chương 194
"Đối với con tốt là được rồi, mẹ cũng không cần gì hơn." Vương Tĩnh ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm con gái, cố ý nói chậm lại.
Lúc còn ở nhà họ Chu, bà chưa từng thấy dáng vẻ này của con gái, xem ra Điền Chí Thành đối xử với con gái bà cũng không tệ.
"Chuyện tiền nhà, các con không cần lo lắng, trong tay mẹ còn chút tài sản ba con để lại, mẹ con mấy năm nay cũng tích góp được tiền." Vương Tĩnh vuốt ve mặt Mục Hiểu Hiểu, dịu dàng nói: "Những cái đó từ nay sẽ là của con, không ai có thể chiếm đoạt."
"Mẹ, mẹ giữ lại cho bản thân đi, con không cần phải chút tiền đó." Mục Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, cô chỉ cần một cuộc sống ổn định, không mơ ước hoài bão lớn gì nhiều.
Nhưng Vương Tĩnh không như thế, lúc trước bà vì hạnh phúc của bản thân, dứt khoát kết hôn lần thứ hai với Chu Chính, đó chính là câu trả lời thuyết phục nhất.
Có thể bởi vì bà thích Chu Chính nên yêu ai yêu cả đường đi lối về, bà đối xử với anh em rất tốt Chu Lỗi hoặc cũng có thể bởi vì Chu Lỗi bắt nạt con gái bảo bối của bà nhiều năm, mà hận phòng cập phòng. "Mẹ cho con thì con cầm lấy, mẹ và chú Chu của con kết hôn nhiều năm như vậy, tài sản của ông ấy con cũng có phần, cho nên con tiêu tiền không cần nghĩ nhiều, không có tiền thì hỏi mẹ lấy, biết chưa?” Vương Tĩnh cẩn thận dặn dò.
Bà lúc này trong lòng rất hận Chu Lỗi, chuyện liên quan đến Chu Lộ cũng cảm thấy không tốt đẹp, kể cả Chu Chính, tình cảm vợ nhiều năm như vậy, đã sớm thay đổi.
Nếu không có tuổi trẻ nhiệt huyết như vậy, nếu Chu Chính đối xử không tốt đối với con gái, bà cũng sẽ không nhân từ.
Vương Tĩnh hồi đã lâu không gặp con, còn muốn tâm sự thêm nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt cái trời đã chập tối.
Bà còn phải về nhà, vốn dĩ Chu Chính là muốn bà cùng Chu Lộ mua sắm, kết quả Chu Lộ bị bà bỏ lại ở Cung Tiêu Xã, không biết trong nhà lúc này ra sao.
Dù cho lại không tha, Vương Tĩnh cũng đến đi rồi.
"Hai ngày nữa mẹ đến trường gặp các con, con và Chí Thành phải có chuyện gì thì tới xưởng tìm mẹ bình thường mẹ hay ở đó."
Vương Tĩnh biết con gái không thích nhà họ Chu nên cũng không ép con gái tới nhà họ Chu, huống hồ Chu Lỗi còn đang ở nhà, bà không muốn con khó chịu.
Từ trên lầu xuống dưới, Điền Chí Thành thấy Vương Tĩnh phải đi, liền cầm hộp mứt quả khô tới.
"Bác gái, đây là đặc sản quê cháu, bác mang về ăn thử."
Lần đầu tiên gặp mặt quá vội vàng, Điền Chí Thành không chuẩn bị quà cáp gì, chỉ có thể lấy hàng trong kho ra, nếu lần sau đến thăm nhà, anh sẽ chọn quà gặp mặt cẩn thận.
"Còn gọi bác gái gì nữa, gọi mẹ đi." Vương Tĩnh nhận hộp quà, cười nói.
Điền Chí Thành không do dự lập tức gọi: "Mẹ!" Vương Tĩnh mím môi, trong mắt ý cười càng sâu, bà quay đầu lại nhìn Mục Hiểu Hiểu, nói: "Mẹ về đây."
Mục Hiểu Hiểu và Điền Chí Thành đưa Vương Tĩnh đưa trạm xe buýt ngoài đường lớn, rồi cùng nhau đi trở về, thuận tiện mua một ít rau dưa ở đầu ngõ .
Hôm nay ra ngoài tuy rằng còn thứ chưa mua đồ vật nhưng thu hoạch được rất nhiều, hai người hoà thuận vui vẻ ăn cơm chiều.
Lúc Vương Tĩnh trở lại nhà họ Chu, mấy người họ Chu đều ngồi trên sô pha trong phòng khách, chờ Vương Tĩnh trở về ăn cơm tối.
Mùi thức ăn trong nhà bếp đều bay ra. Chu Lộ trở về sớm hơn Vương Tĩnh, cô ta vừa trở về đã nói chuyện Mục Hiểu Hiểu trở về, đương nhiên cũng nói chuyện Vương Tĩnh và Mục Hiểu Hiểu rời đi.
Chu Lỗi nghe xong đương nhiên càng thêm chán ghét Vương Tĩnh, vốn dĩ đối phương dẫn em gái hắn đi đến chỗ hợp tác xã mua đồ, nhưng lại bỏ lại em gái hắn giữa chừng.
Quả nhiên là mẹ kế, nếu mẹ ruột chắc chắn sẽ không như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận