Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 130
"Chị Lan, chị nói không sai, mặc dù chúng em hưởng ứng kêu gọi về nông thôn, nhưng nói thật, em cũng không giúp ích được gì cho thôn làng cả, ngược lại còn gây loạn thêm.
Em cảm thấy có chuyên môn trong một lĩnh vực nào đó sẽ tốt hơn, thế mạnh của em không phải ở nơi này, cho nên em quyết học lên đại học, tương lai cũng muốn trở thành một người giáo viên có tên tuổi, giờ không làm được vườn trồng cây hoa màu, có lẽ sau này em sẽ thử làm một khu vườn trong sân trường."
Có lẽ cô và Tê Lan hợp nhau, Mục Hiểu Hiểu cũng vui vẻ hơn rất nhiều, cùng Tề Lan tụm lại nói chuyện không ngứớt.
Điền Chí Thành và Đới Chương là hai người đàn ông cũng không muốn quấy rầy, vì thế hai người ngồi cùng nhau trò chuyện vài câu.
Tàu đã sớm khởi hành, ngoài cửa sổ sương mù dày đặc, mơ hồ có thể nhìn thấy khung cảnh đồng quê không ngừng lùi xa bên ngoài cửa sổ.
Trải qua hơn mười tiếng đồng hồ ngồi tàu hỏa, hai nhà cùng nhau ngồi ăn uống, tán gẫu một chút, ngủ mấy tiếng trước khi đến Kinh Thị vào chiều hôm sau.
Trước khi xuống tàu, cả hai gia đình đều mặc quần áo thật dày, trùm khăn kín để tránh lạnh.
Từ trên tàu ấm áp đi xuống, như lập tức bước vào vùng đất băng tuyết ngập trời, gió rét gào thét, làm cho mặt người ta lạnh buốt.
Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu chia tay gia đình Đới Chương, ra khỏi nhà ga, lên xe ba gác, tìm một nhà khách để ở.
Khách sạn tạm thời bây giờ không đủ khả năng chi trả, Điền Chí Thành đã yêu cầu một phòng lớn có lò sưởi, vừa vào phòng Điền Chí Thành đã cởi áo khoác ra.
Tất cả hành lý đều ném lên giường, Điền Chí Thành rót một cốc nước nóng đưa cho Mục Hiểu Hiểu: "Uống miếng nước trước đi, buổi tối em muốn chúng ta ra ngoài ăn cơm, hay là ăn cơm ở dưới nhà khách."
Mục Hiểu Hiểu trước đây không ở phương Bắc lâu, nên lúc này vẫn chưa thích ứng được, bên ngoài gió lạnh, gió thổi qua như dao cứa vào mặt vậy
Mặc dù lúc vừa vào phòng có ấm hơn, Mục Hiểu Hiểu vẫn cảm thấy hai cánh tay lạnh buốt, cô mặc thêm quần áo vào, lắc đầu: "Mình ăn ở dưới nhà khách đi, bên ngoài lạnh lắm, em không muốn đi ra đâu."
Tinh thần Mục Hiểu Hiểu hơi uể oải, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay trông thiếu sức sống, trông có chút đáng thương.
"Vậy chúng ta ăn cơm ở nhà khách đi, hôm nay bên ngoài trời nhiêu gió cho nên hơi lạnh. Đợi khi mặt trời lên, anh đưa em ra ngoài đi dạo một chút." Điền Chí Thành thấy môi Mục Hiểu Hiểu tái nhợt thiếu nước, đến gần sờ tay cô, tay cô vẫn còn hơi lạnh, anh không khỏi xót xa.
Các căn phòng ở nhà khách tương đối đơn sơ, chỉ có một cái giường, một cái bàn, và một phòng vệ sinh.
Hai người ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, bên ngoài sắc trời đã tối dần.
Điền Chí Thành nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, mới hơn năm giờ mà trời đã tối rồi.
Điền Chí Thành quay đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu đang nằm ngủ trên giường, anh đắp chăn cho cô, nhỏ giọng nói: "Anh đi lấy cơm lên, em cứ nằm ngủ đi, lát nữa anh gọi em dậy."
Mục Hiểu Hiểu mơ hồ ừ một tiếng, mí mắt mấp máy nhắm lại.
Điền Chí Thành lấy chìa khóa, khóa cửa lại rồi đi xuống tầng.
Trong nhà khách có một nhà ăn nhỏ, kê được bảy tám cái bàn, chỉ có lẻ tẻ một hai bàn là có người ngồi, đa số mọi người đầu mang cơm về phòng ăn.
Điền Chí Thành gọi hai món rau, muốn miếng sườn kho, nghĩ Mục Hiểu Hiểu có lẽ không ăn được, lại gọi thêm một bát cháo, còn gọi cho mình hai cái bánh bao lớn.
Đúng lúc lúc có một phó bếp bưng một khai bánh ra, Điền Chí Thành thấy trong khai là là bánh ngọt đường nâu, nên gọi thêm hai cái bánh.
Điền Chí Thành bưng cơm về phòng, Mục Hiểu Hiểu vẫn chưa tỉnh dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi ở trong chăn vẫn còn đỏ bừng.
"Hiểu Hiểu, dậy ăn cơm nào, ăn xong rồi lại ngủ tiếp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận