Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 59
Điền Kiến Thiết tâm tình hơi u ám, chỉ hận bây giờ không thể ngay lập tức báo cáo, để cục cảnh sát đưa Điền Chí Thành đi.
"Điền Kiến Thiết, cho dù nhân phẩm tôi không tốt thì cũng tốt hơn so với kẻ chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, đúng không?”
Từ cửa xa xa truyền đến một tiếng cười chế nhạo nhẹ nhàng, những người trong phòng lập tức cùng nhau nhìn hướng ra ngoài.
Điền Chí Thành đứng ở cửa, trong tay mang theo một túi đồ, ánh mắt nhìn về phía Điền Kiến Thiết, cuối cùng rơi xuống trên người Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu nhìn Điền Chí Thành mặc quần dài và áo vest, chân mang đôi giày dệt vải thủ công, gót giày còn chưa kéo lên, nhìn qua thì trông anh có vẻ luộm thuộm, nhưng tác phong giản dị, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, cực kỳ đẹp trai.
Không hiểu vì sao, tâm trạng của cô đột nhiên tốt lên vài phần.
Cho dù nhân phẩm của Điền Chí Thành không tốt, nhưng ít nhất với gương mặt này, ở trong thôn vẫn tính là đẹp trai, ít nhất ở trong lòng Mục Hiểu Hiểu, so Điền Kiến Thiết đẹp hơn nhiều. "Anh tới đây làm gì?" Sắc mặt Điền Kiến Thiết hơi cứng ngắc, dù sao cũng vừa mới nói xấu người ta, thì người liên quan đã xuất hiện.
"Tôi không tìm anh, tôi tới đưa đồ ăn cho Hiểu Hiểu." Điền Chí Thành giơ cái túi trong tay lên, đối diện với Mục Hiểu Hiểu nói: ' Mẹ tôi chiên bánh tai heo, đặc biệt bảo tôi mang tới cho cô, ăn rất ngon."
"Cảm ơn bác gái giúp tôi." Mục Hiểu Hiểu không nhìn Điền Kiến Thiết nữa, trực tiếp nói với Vương Cương: " Hướng dẫn Vương, vấn đề của tôi đã nói rõ ràng rồi, cảm ơn tổ chức đã quan tâm tới tôi, tôi đi về trước."
Mục Hiểu Hiểu đứng dậy rời đi, đi tới cửa muốn nhận lại túi trong tay Điền Chí Thành, nhưng lại bị anh né tránh.
"Để tôi cầm nó cho, nặng lắm, tới cửa rồi tôi lại đưa cho." Điền Chí Thành trợn mắt nói dối, nhưng nếu không làm như vậy thì không tốt chút nào, tên đó đã đi cạy góc tường lại còn cạy trước mặt anh.
Đều là đàn ông, chút suy nghĩ nhỏ của Điền Kiến Thiết, Điền Chí Thành nháy mắt cũng có thể nhìn ra được.
Chẳng qua là thích Mục Hiểu Hiểu, chỉ là không nghĩ tới anh nhanh chân đến trước, trong lòng thấy không cam tâm nên muốn ở sau lưng anh gây sự. Người mà Điền Chí Thành anh thích, có thể nhường cho người khác sao? Điền Kiến Thiết nằm mơ đi, con dâu tốt như vậy, anh chắc chắn sẽ không buông tay đâu.
"Đưa đồ cho tôi đi, đến nơi rồi." Mục Hiểu Hiểu đi đến cửa ký túc xá liền dừng lại, xoay người đưa tay về phía Điên Chí Thành.
"Hiểu Hiểu, bánh tai heo này vừa mới chiên tôi còn chưa ăn được miếng nào đâu, mẹ tôi đã bảo tôi mang cho cô, tốt xấu gì cũng cho tôi vào nếm thử một cái rồi lại đi, có được không?" Thật vất vả lắm mới tới cửa, Điền Chí Thành làm sao có thể đi nhanh như vậy, bây giờ chính là lúc kiểm tra độ dày của da mặt.
"Vậy mà anh còn nói là ăn rất ngon, anh cũng chưa từng thử, nói dối!" Mục Hiểu Hiểu nhẹ trừng mắt nhìn Điền Chí Thành một cái, nhưng ở góc độ của Điền Chí Thành, cô giống như đang làm nũng vậy.
Trước ánh mắt kiên trì của Điền Chí Thành, Mục Hiểu Hiểu đỏ mặt mở cửa ký túc xá ra rồi đi vào, Điền Chí Thành đi theo phía sau.
Cửa ký túc xá cũng không đóng, mưa bên ngoài bị gió thổi vào, nghiêng nghiêng làm ướt mặt đất trước cửa phòng.
Điền Chí Thành đặt túi lên trên bàn, bên cạnh là một quyển sách "Thép đã tôi thế đấy", bởi vì đã trải qua một khoảng thời gian dài mà sách hơi ố vàng, nhưng lại có thể bảo vệ mắt tốt, chỉ là nhìn qua có nhiều nếp gấp mà thôi.
"Anh ăn đi, ăn xong đi nhanh đi, một lát nữa các cô ấy sẽ trở về." Mục Hiểu Hiểu cầm lấy sách, cô ngồi ở trên giường, dựa vào đầu giường đọc sách.
Điền Chí Thành gắp một miếng bánh tai heo bỏ vào trong miệng, hương vị thơm ngọt giòn tan trong miệng, còn Mục Hiểu Hiểu lại khéo léo lật sách sách, động tác không nhanh không chậm, bàn tay nhợt nhạt nhẹ nhàng vuốt ve sách, gần như làm chói mắt Điền Chí Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận