Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 186

Chương 186Chương 186
"Anh làm sao vậy?" Động tác trên tay Mục Hiểu Hiểu dừng lại, cô ngơ ngác nhìn anh hỏi.
Điền Chí Thành nhấp nhấp môi, đầu gối anh trụ xuống đất, đôi tay anh cầm lấy bàn tay phải của Mục Hiểu Hiểu, anh dùng ngón cái cùng ngón trỏ vuốt ve ngón áp út của cô.
"Có một món đồ anh rất muốn tặng cho em từ lâu, nhưng đến hôm nay anh mới tặng em." Điền Chí Thành lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi, anh vừa trịnh trọng vừa cẩn thận mà đeo lên ngón áp út của Mục Hiểu Hiểu.
"Trên chiếc nhẫn có khắc tên viết tắt của hai người chúng ta, anh hy vọng chúng ta từ lúc tuổi trẻ đến khi thành những cụ già đầu tóc bạc phơ, vẫn sẽ luôn ở bên nhau như lúc này."
Điền Chí Thành sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, đặc biệt là trong thời khắc này, anh cảm thấy không có một lời ngọt ngào nào có thể thắng được từng lời nói cử chỉ trong sinh hoạt hằng ngày của cả hai.
Thật ra, việc có thể sống bên cạnh người mình yêu thương, bình bình đạm đạm sống qua ngày, làm bạn bên nhau hết một đời, đối với anh, đó đã là chuyện cực kỳ lãng mạn. Mục Hiểu Hiểu đeo chiếc nhãn trên tay, vành mắt cô đỏ lên, nhưng cô vẫn cười vui vẻ.
"Được, chúng ta không được tháo nhẫn ra, phải ở bên nhau đến già đấy." Lời Mục Hiểu Hiểu nói ra như một lời thê nguyện dành cho cả hai.
"Vậy em cũng đeo nhãn cho anh đi." Điền Chí Thành đưa một chiếc nhẫn khác cho Mục Hiểu Hiểu, anh nhìn cô cẩn thận đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của anh, thái độ của cô giống như đang làm một việc cực kỳ trọng đại.
Hai vợ chồng đeo nhẫn nhìn nhau cười, trong phòng tuy yên tĩnh nhưng lại ấm áp vô cùng.
Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu đã đi học được vài ngày, đến ngày nghỉ hôm nay mới được nghỉ ngơi, cả hai dự định sẽ cùng nhau đến Cung Tiêu Xã mua chút đồ vật.
Hiện tại bọn họ đang ở nhà thuê, căn nhà này khá tốt nên cả hai dự định sẽ ở đây trong một thời gian nữa, cả hai muốn mua chút đồ vật trang trí cho ngôi nhà để nó càng giống nhà riêng của bọn họ một chút.
Một số đồ vật cần phải được đặt trước rồi chờ vài ngày mới có hàng, cả hai lại chọn mua một vài chậu cây xanh, để làm đẹp cho mấy khoảng trống trong phòng khách, ngoài ra còn mua thêm vài đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Mùa xuân thấm thoát trôi qua, người dân trên đường đã thay đổi từ chiếc áo bông dày nặng trên người chuyển sang mặc những chiếc áo khoác mỏng hơn, nhưng vẫn mặc những chiếc áo len bên trong để giữ ấm cơ thể.
Cung Tiêu Xã ở Thượng Hải rất lớn, khoảng chừng rộng hơn Cung Tiêu Xã ở huyện Kinh bốn năm lần, bán đầy đủ và đa dạng các loại đồ vật.
Khách hàng tiến vào mua đồ cũng không ít, Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu không thiếu kiên nhẫn cũng không vội vàng, cả hai đều từ từ chọn lựa.
Trong túi Điền Chí Thành mang theo không ít phiếu, tất cả phiếu là do anh nhờ Lê Thư đổi dùm, đa phần đều là phiếu thông dụng của cả nước, giá trị của mấy loại phiếu này còn cao hơn giá phiếu ở quê nhà anh.
Cả hai mua vài món dụng cụ phòng bếp, rồi chọn một chậu cây xanh dễ trồng, sau khi mua xong bọn họ chuẩn bị qua khu vải dệt để lựa chọn vài thước vải bố để làm vỏ chăn.
Lúc này có một đôi mẹ con đi vào, cảm xúc của họ đều không tốt, cả hai vừa đi vừa tranh cãi.
"Dì Tĩnh, cháu đã nói là cháu không muốn gả cho hắn ta, dì có thể nói chuyện cho cha cháu biết được mà, tình cảm của dì và ông ấy tốt như vậy, nếu dì nói chắc chắn ông ấy sẽ nghe lời dì." Người đang nói chuyện là một cô gái trẻ tuổi có dáng người cao đầy, sắc mặt của cô gái này rất khó coi, ngữ khí nói chuyện cũng không tốt.
"Lộ Lộ, cha của cháu cũng vì muốn tốt cho cháu thôi, nhân phẩm và dáng dẽ của Tiểu Trần đều không tệ, gia thế của cả hai cũng xứng đôi, nếu cháu lại chọn lựa nữa thì sẽ không tìm ra người nào tốt nữa đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận