Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 144

Chương 144Chương 144
"Bọn em tự bắt xe về là được rồi, trời tối lắm rồi, anh mau trở về đi."
"Như thế không được, mẹ anh đã dặn rồi, để anh đưa bọn em về tận nhà." Điền Cận thành thật nói.
"Anh mau về đi, tối rồi, đừng để bản thân bị lạnh đấy.' Trong mắt Điền Chí Thành, Điền Cận càng giống người nhỏ hơn, đương nhiên anh sẽ không để anh ấy đưa về, đúng lúc có xe xích lô đi tới, Điền Chí Thanh liền giữ xe xích lô lại.
"Xe của em đến rồi, anh mau trở về đi, tiện thể nói với bác giúp em, mấy ngày tới em định đưa Hiểu Hiểu đi chơi mấy chỗ, không thể đến ăn ké cơm nhà bác được." Điền Chí Thành nửa đùa nửa thật.
"Được rồi, vậy các em đi về cẩn thận, cứ đi từ từ thôi." Điền Cận trừng mắt một cái, nghiêm túc dặn dò họ đi đường cẩn thận.
Trở về nhà đã là bảy giờ tối, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi dày hơn.
Sau khi Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu rửa mặt xong, lại bê một chậu nước ấm ra, chuẩn bị ngâm chân.
Nước hơi nóng, Điền Chí Thành để chân từ từ vào trong nước, chịu đựng nước nóng bỏng, cố ý nói: "Nước ấm rồi đó, em cũng thả chân vào cùng đi."
Mục Hiểu Hiểu không nghi ngờ gì, xắn ống quần lên, trực tiếp cho chân vào trong nước.
"A...' Mục Hiểu Hiểu sợ hãi kêu lên, lập tức co chân lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện Điền Chí Thành đang cười cười nhìn mình chằm chằm, Mục Hiểu Hiểu tức giận: "Sao anh lại xấu xa như thế, nước nóng như vậy mà bảo em cho chân vào."
"Nước ấm ngâm chân mới thoải mái, anh không lừa em." Điền Chí Thành nghiêm túc nói, nếu không phải ánh mắt kia tràn ngập ý cười thì Mục Hiểu Hiểu thiếu chút nữa đã tin rồi.
Cô cảm thấy hơi phiền lòng dẫm lên trên giày, nổi giận nói: "Em không ngâm, anh cứ từ từ mà ngâm nước nóng đi."
"Đừng, thời tiết này ngâm chân mới dễ ngủ, như vậy đi, em dẫm lên chân của anh, như thế sẽ không nóng nữa." Điền Chí Thành bắt lấy chân Mục Hiểu Hiểu, cầu xin nói.
Điền Chí Thành để bàn chân Mục Hiểu Hiểu vào chậu nước, từ từ đặt lên mu bàn chân của mình, chân Mục Hiểu Hiểu rất lạnh, Điền Chí Thành giật mình một cái.
"Chân em lạnh quá, lát nữa anh đi mua chút đường đỏ, nấu ít nước đường đỏ với gừng." Điền Chí Thành lại nói, tay đem nước tưới lên mu bàn chân của Mục Hiểu Hiểu.
Đôi tay Mục Hiểu Hiểu chống lên giường, mu bàn chân của Điền Chí Thành nóng bỏng ở dưới cũng làm cho bàn chân của cô từ từ ấm lên.
Đôi mắt của cô hơi cụp xuống, bờ môi khẽ mấp máy, cố tình đè chân mình vào giữa hai chân của Điền Chí Thành, chờ chân của Điền Chí Thành chuyển động, thì dẫm thật mạnh vào chân Điền Chí Thành, không cho anh cử động.
"A, nóng quá." Điền Chí Thành kêu một tiếng, cố ý làm mặt quỷ, cố tình hùa theo sự chọc ghẹo của Mục Hiểu Hiểu.
"Phụt, anh đừng nhăn mặt nữa, lông mày sắp liền thành một hàng rồi." Mục Hiểu Hiểu nở nụ cười, hai mắt như chứa cả nước hồ mùa thu, cả khuôn mặt càng thêm tươi đẹp lên.
Hai người náo loạn một trận, chờ nước trở nên ấm ấm, Điền Chí Thành liền cầm chân Mục Hiểu Hiểu lau khô trước, sau đó nhét vào trong ổ chăn.
Điền Chí Thành đổ nước đi, cởi áo khoác chui vào trong ổ chăn.
Sau một đêm, ở Đại học Bắc Kinh, khi bình minh lên, tuyết đã phủ trắng xóa cả mặt sân.
Tuyết đọng lại rất dày, bao trùm lên tất cả, dù đã có khá nhiều người dọn tuyết đi những vẫn còn rất nhiều nơi bị tuyết phủ kín.
"Bên ngoài thật là đẹp mắt, em chưa từng nhìn thấy tuyết dày như vậy bao giờ." Mục Hiểu Hiểu xoa lên trên cửa sổ, xoa xoa kính, đợi khi có hơi nước phủ kín thì lại tiếp tục lau.
"Đừng nhìn nữa, mặc quần áo ấm vào rồi chúng ra đi ra ngoài chơi." Điền Chí Thành mặc xong quần áo, quấn khăn quàng cổ lên, lấy mũ đội vào.
Vì muốn giữ ấm, hai người như sắp bọc mình thành cái bánh chưng, sau khi đội mũ lên, nhìn thấy đối phương thì đều bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận