Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 84

Chương 84Chương 84
Điền Chí Thành có khí thế khiếp người, sắc mặt lại không tốt, Điền Kiến Thiết bị anh nhìn chằm chằm mà chân muốn mềm nhữũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống, đợi đến khi đứng vững, anh ta thẹn quá hóa giận, tại sao anh có thể bị một tên lưu manh như Điền Chí Thành dọa sợ?
"Tôi chỉ muốn tặng Hiểu Hiểu vài cuốn sách giáo khoa cấp ba, sắp tới phải thi đại học, cô ấy cần sách để ôn tập lại kiến thức." Điền Kiến Thiết tự cổ vũ tỉnh thần chính mình, anh ta nghĩ đến những tài hoa của bản thân, rồi nhìn lại Điền Chí Thành với ánh mắt cao ngạo lại khinh miệt.
Anh ta ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: "Anh có biết đại học là cái gì không? Việc thi đậu đại học đồng nghĩa với việc bước nửa chân trở thành người thành phố, đồng chí Hiểu Hiểu là phần tử trí thức, cô ấy nhất định sẽ thi đậu đại học. Mà anh bất quá chỉ học hết cấp 1, về sau chỉ có thể ở nông thôn trồng trọt, anh cảm thấy bản thân xứng đôi với đồng chí Hiểu Hiểu à? Anh chỉ là một tên nông dân chân đất nghèo kiết xác, có thể khiến cho đồng chí Hiểu Hiểu hạnh phúc sao?"
Điền Chí Thành dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngu để nhìn Điền Kiến Thiết, anh ta lấy đâu ra sự tự tin khẳng định bản thân có thể thi đậu đại học, hơn nữa sau khi đậu đại học, sẽ thành công trở thành người thành phố, như vậy liền có thể khiến Mục Hiểu Hiểu hạnh phúc? Đây là cái logic gì?
Điền Chí Thành vốn muốn giáo huấn Điền Chí Thành một trận, nhưng hiện tại xem ra, nếu không cùng tầng sóng nhận thức với một tên ngốc, thì vô pháp nói đạo lý với người ngốc này được.
Điền Chí Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương một cái, dứt khoát quay đi mặc kệ anh ta, cùng Điền Kiến Thiết nói chuyện vô nghĩa còn không bằng cùng Mục Hiểu Hiểu nói nhiều thêm vài lời.
"Hiểu Hiểu, lần trước tôi có đi thành phố mua sách, có gặp một ông chủ nhà sách bán sách giáo khoa giá rẻ, tôi vốn tính mua về để nhóm lửa, nhưng hiện tại có lẽ mấy cuốn sách này đối với cô có ích hơn đối với tôi." Điền Chí Thành đưa cho cô một chồng sách trên tay, ý tứ của anh rõ ràng là muốn tranh công để được cô khen ngợi.
"Anh đồng ý để tôi đi thi đại học?" Mục Hiểu Hiểu lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của anh, cô có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, đồng thời cũng rất kinh hỉ.
Chẳng lẽ Điền Chí Thành không sợ cô thi đậu đại học xong, sẽ chạy mất không trở về nông thôn nữa sao? "Đây là chính sách quốc gia, tôi vì sao không đồng ý, hơn nữa tôi cảm thấy Hiểu Hiểu thông minh tài hoa như vậy, không đọc sách sẽ rất đáng tiếc."
Người khác có khả năng sẽ sợ vợ thi đậu đại học xong liền chạy, nhưng Điền Chí Thành thì không sợ, vợ chạy thì không đuổi theo bắt về được sao? Với lại, nếu đối xử với người ta tốt, người ta sẽ nỡ rời đi à.
Mục Hiểu Hiểu rất cảm động, lời nói của Điền Chí Thành không thể nghi ngờ đã cho Mục Hiểu Hiểu một viên thuốc an thần, kết hôn cô vẫn sẽ kết, việc thi đậu đại học cô cũng muốn nỗ lực đạt được.
Điền Kiến Thiết nhìn Mục Hiểu Hiểu cùng Điền Chí Thành đang mắt qua mày lại thâm tình nhìn nhau, trong lòng anh ta rất phẫn nộ, anh ta nhìn mấy cuốn sách trong tay Điền Chí Thành, châm chọc mỉa mai nói: “Anh biết được chữ trong sách giáo khoa cấp ba sao? Không chừng đến lúc thi anh lại lấy sách ra để nhóm lửa đốt hết, đến lúc đó lại hại Hiểu Hiểu đồng chí."
Mục Hiểu Hiểu muốn đáp lại Điền Kiến Thiết vài câu, nhưng lại bị Điền Chí Thành nắm lấy tay cô ngăn lại, anh lắc lắc đầu với cô.
"Tôi đưa em trở về phòng, bên ngoài ruồi bọ quá nhiều, đừng để ý chúng."
Cách nói của Điền Chí Thành rất nghiêm túc, nhưng vào tai Muc Hiểu Hiểu khiến cô nhin không được phì cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận