Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 229
“Anh Trình làm người khéo léo lại rộng rãi hào phóng, chị Phượng Anh cũng lanh lợi hoạt bát, chắc chắn hai người sẽ nói chuyện hợp với nhau." Mục Hiểu Hiểu liệt kê từng ưu điểm của cả hai, rồi nói tiếp: "Chị Phượng Anh cũng có hoàn cảnh giống chúng ta, đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn nhờ thi đậu đại học mới về thành phố, vì xuống nông thôn mà chậm trễ mấy năm của chị ấy, hiện tại tuổi tác chị ấy đã lớn một chút, nhưng chị ấy kém anh Trình vài tuổi. Vả lại, bộ dáng của chị Phượng Anh không tệ lắm? Trong trường học, có khá nhiều người theo đuổi chị ấy."
"Vẫn là vợ anh có ánh mắt tinh tường." Điền Chí Thành vội vàng nịnh bợ cô.
"Vừa hay có cơ hội gặp mặt, chúng ta gọi hai người ra để họ gặp nhau, lỡ như cả hai hợp mắt nhau, thường xuyên qua lại có khi chuyện này sẽ thành công." Mục Hiểu Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, Không chừng trong tương lai gần, chúng ta sẽ nhận được hai bao lì xì cảm ơn đấy."
"Nếu được vậy thì tốt rồi, để anh gọi anh Trình."
"Ừ, mà anh đừng vội nói chuyện này ra, nếu không đến lúc đó hai người này gặp mặt nhau sẽ xấu hổ lắm, đợi đến khi hai người quen biết nhau rồi lại nói sau." Mục Hiểu Hiểu dặn dò anh,"Một lát nữa, chúng †a sẽ gặp nhau ở công viên."
Hai vợ chồng phân công chia nhau ra, mỗi người đi đón một người, Vương Phượng Anh đang ở kí túc xá, Mục Hiểu Hiểu đi qua đó đón người.
Bên này Điền Chí Thành vội vàng đi vào chợ, quầy hàng của Triệu Trình có thêm một chàng trai tâm 15-16 tuổi, người này phụ trách nhận tiền, gói hàng cho khách, rồi hô hào mời chào khách.
"Chí Thành, sao em lại tới đây?" Triệu Trình hỏi anh, sau đó võ vai chàng trai trẻ tuổi bên cạnh, giới thiệu cho anh: "Đây là em họ anh."
Người em họ của Triệu Trình lên tiếng chào Điền Chí Thành.
Điền Chí Thành cũng đáp lại, sau đó anh giải thích ý đồ đến đây tìm Triệu Trình: "Vừa lúc cuối tuần, em cùng Hiểu Hiểu chuẩn bị đến công viên chèo thuyền, anh cùng đi với bọn em đi."
"Hai vợ chồng các em đi ra ngoài chơi, anh đi theo làm gì." Triệu Trình lắc đầu từ chối: "Huống hồ bên anh cũng đang lu bu nhiều việc, lần sau rảnh anh sẽ đi với các em."
"Anh đừng từ chối, lần này có chuyện tốt." Điền Chí Thành vừa kéo tay Triệu Trình lôi anh ta đi, vừa khuyên nhủ: "Qua thôn này sẽ không có thôn khác đâu, em nói anh mà không đi thì sẽ hối hận đấy."
"Chuyện gì tốt vậy?" Triệu Trình dở khóc dở cười mà bị lôi kéo ra ngoài, anh ta chỉ đành quay đầu dặn dò em họ chú ý trông coi quầy hàng.
Trên mặt hồ công viên có không ít thuyền bơi qua bơi lại, Điền Chí Thành và Triệu Trình đến công viên trước, họ mua vé thuyền, rồi thêm hai bình nước quýt, hai người ngồi xổm dưới bóng cây để nói chuyện.
"Chí Thành, là anh em với nhau, em không thể lộ ra cho anh chút thông tin gì sao?” Trong lòng Triệu Trình đã đoán được một đáp án, nếu chuyện anh nghĩ là chính xác, thì anh có chút ngại ngùng.
Bởi mới nãy khi ra khỏi quây hàng, anh ta không kịp chuẩn bị gì, từ sáng tới giờ vẫn loay hoay bận việc, nên cả người anh ta đầy mồ hôi.
"Bên kia sắp tới rồi, anh tự nhìn liền hiểu." Điền Chí Thành cười cười, sau đó anh nhìn thấy hai thân ảnh đang đi đến: "Họ tới rồi."
Triệu Trình lập lức ngẩng đầu lên nhìn, Mục Hiểu Hiểu đang kéo tay một cô gái đi đến bên này, khuôn mặt hơi ngăm đen của anh có chút nóng lên.
"Sao lại không mang dù theo, lỡ nóng đến hỏng người thì sao." Điền Chí Thành mở nắp chai nước quýt trên tay rồi đưa cho Mục Hiểu Hiểu: "Em uống chút nước quýt đi cho mát mẻ." "Trời nóng quá." Mục Hiểu Hiểu nhận lấy chai nước từ tay anh rồi uống, ánh mắt cô lén lút đảo qua Triệu Trình và Vương Phượng Anh một vòng, sau đó mới giới thiệu với anh ta: "Anh Trình, đây là bạn học của em, tên là Vương Phượng Anh, còn đây là anh em thân thiết với Chí Thành - Triệu Trình, bọn em hay gọi anh ấy là anh Trình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận