Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 188
Lúc này Mục Hiểu Hiểu mới bừng tỉnh, cô vội vàng quay đầu, nắm lấy tay Điền Chí Thành kéo đi.
"Hiểu Hiểu!" Vương Tĩnh cũng không màng hình tượng của bản thân mà hô to một tiếng, hướng về phía Mục Hiểu Hiểu mà chạy nhanh qua.
Chu Lộ đi theo phía sau bà, nhìn Vương Tĩnh vừa hô to vừa chạy đi, cô ta cũng giật mình sửng sốt, chẳng lẽ vừa nãy cô ta không nhìn lầm, bóng dáng lúc nãy đúng là Mục Hiểu Hiểu?
Mục Hiểu Hiểu kéo tay Điền Chí Thành đi qua chỗ khác, cô chuẩn bị tính tiền số đồ mới mua rồi bỏ đi, nhưng Vương Tĩnh đã đuổi tới đây.
"Hiểu Hiểu, đúng là con rồi, con trở về đây hồi sao, sao con không trở về nhà." Vương Tĩnh nắm lấy tay Mục Hiểu Hiểu, bà rất kích động, vành mắt bà đỏ lên.
Đôi mắt Mục Hiểu Hiểu cũng hồng lên, cô không dám quay đầu nhìn bà, cô bình tĩnh hít sâu vài hơi, rồi mới quay đầu nhìn Vương Tĩnh.
"Mẹ... Mẹ có nhờ người hỏi thăm tin tức của con, không ai biết con có đậu đại học được không, mẹ còn cho rằng...' Vương Tĩnh bị đôi mắt bình tĩnh của Mục Hiểu Hiểu nhìn đến, khiến trong lòng bà hoảng hốt, bà chỉ biết nắm chặt lấy tay Mục Hiểu Hiểu. "Mẹ cho rằng con ở nông thôn, vĩnh viễn sẽ không trở về đây nữa sao?" Mục Hiểu Hiểu mím môi, rồi tự giêu cười nói: 'Hiện con sống tốt lắm, mỗi người chúng ta đều có gia đình riêng rồi, mẹ không cần phải lo lắng cho đứa con gái đã gả ra ngoài như con, nào con rảnh rỗi sẽ trở về thăm mọi người, hiện tại con còn có việc."
Mục Hiểu Hiểu muốn rút tay về, cô không ngờ Vương Tĩnh lại gắt gao nắm chặt tay cô không buông.
"Hiểu Hiểu, mẹ không phải..." Vương Tĩnh vội vàng giải thích: "Mẹ không có suy nghĩ như vậy, đương nhiên là mẹ hy vọng con sống tốt, mẹ là mẹ ruột con mà."
Thái độ của Mục Hiểu Hiểu khiến bà hoảng sợ, nên xem nhẹ câu nói đã gả ra ngoài của cô, bà chỉ biết con gái oán hận và có hiểu lầm với bà.
Nếu chuyện này không được giải thích rõ ràng, có khả năng bà sẽ đánh mất người con gái này.
"Hiểu Hiểu, chắc chắn là hai mẹ con chúng ta có hiểu lầm gì rồi, mẹ sao có khả năng hy vọng con vĩnh viễn ở lại nông thôn chứ?" Vương Tĩnh lo lắng nói.
"Chẳng lẽ không phải sao? Khi Chu Lỗi lén lút viết tên con vào danh sách để đẩy con xuống nông thôn thay Chu Lộ, sao không thấy mẹ nói gì, mẹ đã làm gì giúp con sao?" Muc Hiểu Hiểu bình tĩnh nói: "Ồ, con quên mất, mẹ có gửi tiền, gửi phiếu cho con, không để con chết đói ở nông thôn."
Từ khi Mục Hiểu Hiểu xuống nông thôn đến nay đã được mấy năm, cô chưa bao giờ quên, khi tên cô được báo lên, thay thế Chu Lộ xuống nông thôn làm việc, mẹ cô đã không nói một câu nào, chỉ yên lặng mà tiếp nhận sự thật, trước khi cô rời đi, chỉ đưa cô vài đồng đi đường.
"Không phải đâu, không phải..." Vương Tĩnh lắc đầu, khuôn mặt bà buồn bã, bà chưa từng nghĩ rằng, Hiểu Hiểu sẽ có suy nghĩ như vậy.
Cô là con gái ruột của bà mà, bà sao có thể nhẫn tâm đối xử với cô như vậy.
"Hiểu Hiểu, chúng ta không nên đứng đây nói chuyện, hiện tại con đang ở chỗ nào, dẫn mẹ đến chỗ con ở đi, chúng ta từ từ nói chuyện rõ ràng, được không con." Vương Tĩnh sợ rằng sau khi để cô rời đi, sẽ khó tìm nơi ở và hành tung của cô, hơn nữa giữa cô và bà, chắc chắn có một sự hiểu lầm rất sâu.
Bà cần giải thích rõ ràng chuyện này với cô, vì sao Hiểu Hiểu lại cảm thấy bà không yêu cô, mỗi ngày bà vấn luôn nhớ về cô.
"Chúng ta trở về rồi nói chuyện nhé." Điền Chí Thành cầm lấy bàn tay khác của cô, anh an ủi cô, muốn cho cô chút ấm áp và lực lượng của anh, anh nhìn thái đô và biểu tình trên mặt Vương Tĩnh, anh cảm thấy bà không giống một người mẹ vì lấy lòng con gái riêng của chồng, mà hy sinh tình cảm với con gái ruột, cũng không phải người bỏ rơi con ruột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận