Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 204
Vương Tĩnh cười lạnh, nhớ tới việc Chu Chính vì chuyện hôn sự của Chu Lộ mà không biết đã chuẩn bị biết bao nhiêu là quà cáp, trong khi bà với Chu Chính kết hôn được ngần ấy năm, con gái Hiểu Hiểu của bà còn chưa nhận được một tí gì đâu.
Cho dù đã kết hôn rồi thì làm sao nào, một phần quà cũng không được thiếu.
"Lát nữa chúng ta dùng bữa xong, thì đi sắp xếp chuyện nhà ở đi, đỡ cho hai vợ chồng nó ở lại trong con ngõ này cũng không tiện, với lại thuận đường mua thêm cho mấy đứa chút quà."
"Hôm nay thì có phải hơi vội rồi không, tôi còn định buổi chiều hẹn nói chuyện với Lão Trần về chuyện hôn sự của Tiểu Trần và Lộ Lộ nữa."
Chuyện nhà cửa đã an bài xong, cũng chẳng cần vội đi đâu, Chu Chính muốn ưu tiên đi bàn chuyện kết hôn của đứa con gái Chu Lộ trước, vì ông ta sợ nếu thời gian hôn sự mà kéo dài, khéo có khi con gái của ông ta lại làm loạn lên mất.
Vương Tĩnh lại không vui chút nào, nhưng bà ta không để lộ cảm xúc ra bên ngoài, chỉ thở dài thườn thượt than vãn: " Thì tôi cũng chỉ nghĩ là hiếm lắm chúng ta mới có thời gian nghỉ ngơi, vừa hay Hiểu Hiểu và Chí Thành cùng không bận đi học, cả nhà có chút thời gian rảnh rỗi, cùng nhau giải quyết xong chuyện chuyển nhượng căn nhà cho xong, đỡ phải lo âu, chứ hai vợ chồng chúng nó cũng đâu thèm thuồng gì ở lại trong cái con ngõ này."
Chu Chính nhìn không nổi Vương Tĩnh tỏ ra vẻ mặt như vậy, đành giơ hai tay lên đồng ý nói: "Được được được, vậy thì đi chuyển nhượng trước, để sang tuần hẹn Lão Trần sau cũng được vậy."
"Vậy ăn xong rồi chúng ta đi nhé." Vương Tĩnh bây giờ mới có ý cười trên mặt: "Vừa khéo chúng ta cũng giúp mấy đứa nhỏ xem hộ nhà coi, còn thiếu cái gì không, rồi sắp xếp cho chúng luôn, mấy đứa vẫn đang còn nhỏ lắm, làm gì biết cách sống đâu, vẫn cần chúng ta phải ra tay thôi."
Chu Chính nhìn thấy nụ cười của Vương Tĩnh, cũng bật cười theo: "Đầu nghe bà hết."
Trong nhà bếp ồn ào là thế, nhưng trong phòng khách lại đang bao trùm một bầu không khí im lặng, bốn người đều đang phân rõ ranh giới của mình.
Anh em Chu Lỗi và Chu Lộ ngồi ở chiếc sofa ở giữa, không chút mảy may để ý tới vợ chồng Mục Hiểu Hiểu và Điền Chí Thành, thậm chí ánh mắt Chu Lỗi nhìn Điền Chí Thành còn có chút khinh bỉ và coi thường.
Còn Chu Lô, thì không hề dám hó hé dì với Mục Hiểu Hiểu, trong thâm tâm của cô ta bây giờ vừa áy náy lại vừa xấu hổ, muốn xin lỗi nhưng lại không thể thốt ra được lời nào.
Điền Chí Thành cùng Mục Hiểu Hiểu ngược lại không khách khí mấy, Mục Hiểu Hiểu còn dẫn Điền Chí Thành đi tham quan căn phòng của mình.
Mục Hiểu Hiểu rời đi đã mấy năm, nhưng căn phòng của cô vẫn giữ y nguyên như vậy, cách bài trí trong phòng còn y hệt như hai năm trước, thậm chí đến cả một hạt bụi cũng không thấy, có thể thấy là thường xuyên được người quét dọn.
Chiếc giường lớn đặt trong phòng được phủ lên một lớp chăn dày mềm mại, trên vỏ chăn là những họa tiết hoa nhí xinh xẻo, tủ quần áo lớn được xếp phía đối diện có một cái gương, có thể phản chiếu rõ nét nửa thân trên của một người trưởng thành.
Vị trí gần cửa sổ để một giá sách, bên trên vẫn còn chứa một vài cuốn, Mục Hiểu Hiểu sờ tay vào bàn, tâm trạng có chút vui vẻ.
"Em vân thích xem mấy cuốn sách này à." Điền Chí Thành cầm lấy một quyển tản văn trên giá sách, tùy tiện lật qua lật lại, bên trong ấy thế mà kẹp một tờ giấy đánh dấu trang tự làm, đặt ở giữa, cho thấy chủ nhân đã xem hết được nửa cuốn.
"Đều là sách mẹ mua cho đó, lúc buồn chán thì mang ra xem thôi." Muc Hiểu Hiểu lấy lai quyển sách, bỏ nó vào ngăn kéo, tập tản văn này đều nhuốm màu sầu muộn, mà những năm tháng ấy cô đã vừa đọc, lại vừa âm thầm đồng cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận