Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 155
"Con có việc gì gấp mà lên thị trấn sớm như vậy, sao không chờ thời tiết tốt chút rồi hãy đi?" Quả phụ Điền lấy đế giày ra, hỏi anh.
"Anh Trình có nhờ con mang đồ qua đưa anh ấy, do anh ấy cần đồ này gấp, mà mưa bên ngoài cũng không lớn, không có việc gì đâu mẹ." Điền Chí Thành đẩy chiếc xe đạp ra, anh ngồi lên xe, chạy vào trong màn mưa.
"Thằng bé này, hôm nay vừa mưa vừa lạnh như vậy, chạy bên ngoài về thế nào cũng bị bệnh." Quả phụ Điền đau lòng nói.
"Mẹ à, con qua bên khu nhà thanh niên trí thức để tặng quà." Mục Hiểu Hiểu xách một túi đồ vật đi ra, cô nói với quả phụ Điền: "Lúc về con sẽ lấy mấy củ gừng rồi rửa sạch, nào Chí Thành về con sẽ nấu nước gừng cho anh ấy uống, loại bỏ gió lạnh trong người là được rồi."
"Con nhớ mang dù theo." Quả phụ Điền lấy ra cây dù lớn, bà còn dặn dò cô: "Lúc con nấu nước gừng cho nó, nhớ đừng bỏ đường, thằng bé này dám không xem trọng sức khỏe bản thân, cứ để nó uống nước đắng."
Mục Hiểu Hiểu phì cười, cô nhận lấy cây dù từ tay bà rồi đi ra khỏi nhà.
Sau khi Điền Chí Thành ra khỏi thôn liền mua một cái áo mưa chuyên dụng cho việc chạy xe, chiếc áo mưa có cái vành nón chắn mưa trên đầu, tránh việc nước bắn trúng mắt anh.
Tuy rằng đạp xe khiến thân nhiệt người chạy nóng lên, nhưng áo mưa bị nước mưa thấm ướt lạnh băng, khiến người mặc áo mưa cũng lạnh theo, không còn cách nào, Điền Chí Thành chỉ có thể chạy nhanh lên thị trấn.
Bây giờ anh rất hoài niệm xe buýt cùng tàu điện ngầm, nông thôn ở đời sau đều có chuyến xe chuyên môn đi qua thị trấn, dù trời có hạ mưa hạ tuyết thì cũng có phương tiện đi lại.
Sau khi tới thị trấn, Điền Chí Thành thay đổi áo mưa, anh chạy xe đến cửa xưởng dệt, sau khi xuống xe anh đẩy xe đi qua phòng bảo vệ rồi mới đi vào xưởng dệt.
Anh đi đến dưới lầu khu nhà chị hai của Triệu Trình đang ở, anh đặt xe vào lều chuyên giữ xe đạp, xong xuôi hết anh mới mang theo đồ vật đi vào.
Lúc này học sinh được nghỉ đông, ở dãy nhà tràn ngập thanh âm mấy đứa nhỏ đùa giỡn, còn có giọng người lớn nhịn tiếng ồn không được mà mắng mấy đứa trẻ. Đứng ở hành lang có thể thấy cửa nhà không ít người mở ra, còn có người ở hàng hiên dùng than tổ ong làm bếp nấu nước.
Cửa nhà của chị hai Triệu Trình cũng mở ra, trong phòng khách có hai cô bé đang chơi dây, Điền Chí Thành gõ gõ cửa, hai cô bé ngồi trên ghế lập tức quay sang nhìn anh.
Một giọng nói của phụ nữ truyền đến từ ban công: "Nha Nha, ai tới vậy?"
"Là một chú con không quen biết." Một trong hai cô bé có đôi mắt to tròn đáng yêu cất tiếng trả lời.
Tiếng bước chân vang lên, Triệu Đông Mai thu dọn quần áo tiến vào phòng khách, cô ấy nghi hoặc mà nhìn Điền Chí Thành hỏi: "Anh tìm ai?"
"Em..." Điền Chí Thành còn chưa trả lời xong, thì thấy Triệu Trình từ trong phòng đi ra.
"Chị, đây là Điền Chí Thành, là anh em thân thiết của em." Khi nhìn thấy người tới là Điền Chí Thành, ánh mắt Triệu Trình liền sáng anh, anh ta giới thiệu anh với chị gái.
", em chính là Chí Thành à, mau mau tiến vào đi." Lúc này trên gương mặt Triệu Đông Mai mới lộ ra ý cười, cô ấy ân cần mà rót cho anh một ly nước.
Điền Chí Thành đặt đồ vật mang theo để lên bàn, vừa lúc Triệu Đông Mai đưa anh ly nước, anh vội vàng nhận lấy.
"Mưa bên ngoài rất lớn, em uống chút nước ấm cho ấm người nhé." Triệu Đông Mai nhìn đầu tóc Điền Chí Thành đều bị nước mưa làm ướt, cô quay sang nói với Triệu Trình: "Em lấy cái khăn khô đưa cho Chí Thành để lau khô tóc, em ấy từ xa đến thăm nhà chúng ta, giữa trưa để em ấy ở lại ăn cơm với chúng ta, chị ra ngoài mua chút đồ ăn."
Chờ đến khi Triệu Đông Mai đi ra ngoài, lúc này Triệu Trình mới dẫn Điền Chí Thành vào phòng, sau khi anh vào phòng thì đóng cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận