Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 62

Chương 62Chương 62
Điền Chí Thành tâm tình nhất thời tốt lên, sau khi rửa mặt xong, thay quần áo sạch sẽ, chải tóc tỉ mỉ, lộ ra cái trán trơn bóng.
Đi ra khỏi cửa phòng, đã bị quả phụ Điền gọi lại.
"Bộ quần áo này sao mẹ chưa từng thấy, con mua lúc nào thế, mặc trông rất đẹp." Quả phụ Điền nhìn Điền Chí Thành từ trên xuống dưới, cười nói: "Nếu không phải là muốn dẫn Hiểu Hiểu đi chơi, con còn tiếc không lấy ra mặc sao?"
"Đây không phải mới mua sao, mỗi ngày xuống đất, con cũng không có cơ hội mặc." Điền Chí Thành có chút xấu hổ, quần áo là tối hôm qua trước khi ngủ đã mua.
"Lúc ba con bằng tuổi con, so với con còn đẹp trai hơn." Quả phụ Điền sửa sang lại quần áo cho Điền Chí Thành, than thở nói.
"Mẹ, đó là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, nếu ba con còn sống, Hiểu Hiểu nhìn thấy con với ba con, chắc chắn sẽ cảm thấy con đẹp trai hơn." Điền Chí Thành khoác lác nói.
"Con đẹp chết đi được, mau đi đi, đừng ở đây chướng mắt mẹ." Quả phụ Điền dở khóc dở cười, đẩy Điền Chí Thành ra cửa. Sáng sớm thôn Chu Điền người đi ra ngoài cũng không nhiều, Điền Chí Thành mang theo ô, đi đến viện Thanh Niên Trí Thức.
Ở cửa không nhìn thấy bóng dáng Mục Hiểu Hiểu đâu, Điền Chí Thành nhanh chóng bước vào viện Thanh Niên Trí Thức, nhưng dừng lại ở vườn hoa tầng dưới ký túc xá của Mục Hiểu Hiểu.
Vườn hoa đối diện với cửa sổ giường Mục Hiểu Hiểu, chỉ cần Mục Hiểu Hiểu một quay đầu là có thể thấy anh.
Mục Hiểu Hiểu đã thay quần áo xong, đang ngồi trước bàn thắt bím tóc, Mai Quyên còn chưa rời giường, cô ấy chỉ khoác áo, che nửa người rồi ngồi ở trên giường đan áo len.
"Dậy sớm như vậy, em muốn đi đâu sao." Mai Quyên nhìn chiếc váy trên người Mục Hiểu Hiểu, giống như mặc không quá hai lần, nhìn qua vẫn còn mới.
Cô bò dậy, nhìn từ cửa sổ xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy được người mà cô đoán.
"Mau đi đi, người ta chờ ở dưới lầu nửa ngày rồi." Mai Quyên cười thúc giục nói.
"Ai bảo anh ấy đợi đâu, vốn dĩ em tính đi một mình, muốn đi mua chút xà phòng thơm cùng kem dưỡng da tay." Mục Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói, nhưng động tác bím tóc của cô lại nhanh hơn không ít.
"Hiểu Hiểu, đúng lúc cô đi lên trấn mua giúp tôi một lọ kem Hoa Tuyết đi.' Đỗ Phương nằm sấp trên gối đầu, ra lệnh như một điều hiển nhiên.
Mục Hiểu Hiểu dùng dây nịt buộc chắc tóc, đeo túi xách muốn đi ra ngoài, đi ngang qua giường Đỗ Phương, cô duỗi tay ra nói: "Đưa tiền cho tôi đi, tôi sẽ mua về giúp cô."
"Cô mua giúp tôi trước đi, sau này tôi cũng không phải không trả cho cô." Đỗ Phương có chút bực, trừng mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu một cái.
"Thật xin lỗi, tiền của tôi đều để muốn mua đồ hết rồi, không còn tiền thừa nên không giúp cô trả được."
"Không mang theo, nhờ cô trả một chút thôi mà cũng nhỏ mọn như vậy, này còn chưa gả qua đó, đã bị nhiễm bệnh nghèo rồi, hừ." Đỗ Phương xoay người lại, chùm chăn qua đỉnh đầu nổi giận.
Mục Hiểu Hiểu mới không rảnh để ý Đỗ Phương tức giận hay không, ngày thường Đỗ Phương ÿ vào cô ta là đồng hương của cô mà lợi dụng cô không ít, cô cũng lười so đo, nhưng không có nghĩa là cô dễ bắt nạt.
Vì sợ trên đường trở về trời mưa, Mục Hiểu Hiểu nghĩ vẫn là nên mang theo ô.
Hôm nay Mục Hiểu Hiểu ăn mặc hơi đẹp một chút, cô mặc một chiếc váy hoa màu trắng mà ngày thường cô không mặc, hoa nhỏ màu lam trên quần áo trông thật tươi tắn và thanh lịch.
Mái tóc đen nhánh bóng loáng được buộc thành bím tóc, đặt ở hai vai, khuôn mặt trắng trẻo được thoa một lớp kem Hoa Tuyết trông thật thanh tú và dịu dàng, chiếc môi được tô một lớp son trông hồng hào ướt át làm sao.
"Hiểu Hiểu, sao cô lại trang điểm thành như vậy?" Mục Hiểu Hiểu còn hơi ngại ngùng đi đến trước mặt Điền Chí Thành, do dự không biết nên mở miệng như thế nào thì nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của
đối phương, cô ngẩng đầu nhìn về phía Điền Chí Thành, trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, chân mày từ từ nhăn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận