Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 69
Triệu Trình nhét tiền lại vào túi quần, đối với người họ hàng của Điền Chí Thành ở Kinh Thị kia liền nảy sinh thiện cảm .
"Quá hai ngày mà anh vẫn chưa thu xong đợt lâm sản cuối cùng, nếu việc buôn bán này tốt đẹp, anh cũng không cần phải khổ cực kiếm tiền nữa ha ha."
"Đúng vậy, là số chúng ta tốt, gặp được toàn người tốt."
Điền Chí Thành cười, bà con họ hàng gì đó đều là cái cớ, nhưng mà từ khi anh đi tới thời đại này gặp được Triệu Trình, anh ấy là người duy nhất đối xử với anh tốt như vậy cho dù không có quan hệ máu mủ gì.
"Người với người sống chung, đều là xem có hợp nhau hay không, nếu mà hợp thì còn nói chuyện được, quan hệ tự nhiên cũng tốt lên, không hợp nhau, thì có thân đến mấy cũng không ở cùng được."
Triệu Trình xúc động nói, rồi sau đó không biết nghĩ đến cái gì, cười nói tiếp: "Giống như cháu ngoại trai của chị cả với cháu ngoại gái của chị hai anh, cả hai đứa cứ gặp là lại cãi nhau ầm ï hết cả lên, không biết có phải trời sinh không hợp nhau đến thế không nữa."
"Trẻ con đứa nào cũng sẽ có một thời gian như thế, bây giờ cãi lộn, biết đâu sau này lại thân nhau, lúc chúng ta còn bé cũng thế mà." Điền Chí Thành không biết những đứa trẻ khác khi còn bé như thế nào, nhưng từ bé anh không có đánh nhau với những đứa trẻ khác, thậm chí ngay cả cãi lộn cũng không.
Bởi vì đứa trẻ mồ côi như anh, từ nhỏ đã phải học cách nhìn sắc mặt người khác mà sống, cho nên sẽ không dễ dàng đi đắc tội với người ta.
"Em đừng có nghĩ cháu ngoại gái kia là con gái mà yếu thế, mỗi lần đánh nhau đều là thằng cháu trai khóc trước, nhưng mà tính cách chị hai anh cũng tùy tiện, con bé chắc giống mẹ nó ở điểm này."
Triệu Trình cầm lấy bả vai Điền Chí Thành, khuyên nhủ: "Nếu sau này em sinh con gái, phải dạy bảo thật tốt, cơ mà vợ em cũng là một thanh niên tri thức, chắc chắn cũng không kém chỗ nào, bây giờ anh chỉ sợ đứa cháu gái ngoại kia sau này lớn lên không ai thèm lấy."
Điền Chí Thành nghĩ đến Mục Hiểu Hiểu, nếu sinh được một đứa con gái thật, chắc chắn sẽ ít nhiều giống cô ấy, anh thương còn không hết, sao có thể gả con gái ra ngoài chứ.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này phải gả con gái đáng yêu mềm mại cho một người đàn ông khác, Điền Chí Thành đã muốn đánh cho tên đàn ông đó một trận. Mặt trời dân lên cao, Điền Chí Thành nhìn mặt trời, đoán chừng khoảng chín mười giờ rồi, anh phải chuẩn bị đi một chuyến đến thành phố, trước khi mặt trời xuống núi còn phải về nhà.
"Anh Trình Tử, anh cầm cái này đi."
Điền Chí Thành lấy đồ đã chuẩn bị từ sáng sớm, cho vào trong túi rồi đưa cho Triệu Trình, nhìn ánh mắt từ chối của Triệu Trình, anh giải thích: "Đều là đồ người họ hàng kia gửi cho em, anh cầm về cho ai cũng được, hay một mình ăn cũng được."
"Được, vậy anh nhận, không uổng công giúp đỡ em, còn biết nghĩ đến người anh này." Triệu Trình tưởng là ít bánh kẹo ăn vặt, nên liền nhận lấy.
Điền Chí Thành tạm biệt Triệu Trình, sau đó liên đi tới bến xe.
Hàng ngày, trong thị trấn đều có chuyến xe đi tới thành phố, Điền Chí Thành tới đúng lúc xe bắt đầu chạy, nhân viên bán vé ở trên xe thò đầu ra ngoài, vừa vẫy tay vừa hô to.
"Muốn đi lên thành phố thì đuổi theo xe, mau, đi ngay bây giờ, nhanh lên nhanh lên." Giọng của nhân viên bán vé rất lớn, như sợ người ở xa quá không nghe được vậy.
Điền Chí Thành lên xe mua một vé hết tám hào, trên xe đã đầy ắp người từ trước, bây giờ không quan tâm đến chuyện bị quá tải, chỉ cần xe có thể đi, nhét thêm bao nhiêu người cũng được.
Chỗ ngồi cũng đã kín, còn mấy chỗ đứng, Điền Chí Thành đếm sơ qua, trên xe cũng có khoảng ba mươi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận