Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 115

Chương 115Chương 115
"Thằng nhóc thúi này, sao có thể nói gió thành mưa được." Triệu Trình lắc lắc đầu, trong lòng đối việc Điền Chí Thành thi đậu đại học, cũng không ôm hy vọng.
Học sinh cấp 2 và cấp 3, sao có thể giống nhau được.
Khoảng cách tới giờ mở cửa còn một tiếng, còn phải chờ thêm một tiếng rưỡi mới bắt đầu thi, thời gian có thể xem là dư dả, Điền Chí Thành đi đến chỗ báo danh, người khác nghe anh nói mới tốt nghiệp cấp 1 muốn báo danh thi đại học, tất cả điều kinh ngạc nhìn anh.
Điền Chí Thành không cảm thấy xấu hổ hay chột dạ, nhận lấy giấy đã xác nhận báo danh thi liền trở về.
Tới chỗ cửa trường thi, Điền Chí Thành lấy giấy báo danh của bản thân ra đưa cho Mục Hiểu Hiểu xem: "Hiểu Hiểu, trùng hợp quá, vợ chồng chúng ta thi cùng một trường thi."
"Giờ là lúc nào rồi mà anh còn đùa giỡn, sao anh có thể cùng loại người kia tranh cãi cái gì." Trong lòng Mục Hiểu Hiểu càng chán ghét Điền Kiến Thiết, nhưng Điền Chí Thành càng làm cô tức giận, nếu Điền Chí Thành thi không đậu, loại người như Điền Kiến Thiết chắc chắn sẽ lan truyền khắp thôn, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người chê cười Điền Chí Thành.
"Hiểu Hiểu, đừng tức giận, em cứ tin tưởng anh." Điền Chí Thành cười an ủi cô.
Đến giờ trường thi mở cửa, những người ghi danh thi đại học có mặt ở đây nhìn cửa trường thi mà kích động, rồi từng người bước vào tìm chỗ thị.
"Hai người đi vào đi, anh đi dạo bên ngoài, đến khi thi xong chúng đi cùng nhau đi ăn cơm." Triệu Trình võ võ bả vai Điền Chí Thành, cười nói: 'Em thật bốc đồng, nhiêu người đàn ông còn không dám khoác lác như em."
"Anh yên tâm đi." Điền Chí Thành cười cười, cùng Mục Hiểu Hiểu bước vào trường thi.
Từng người ngồi xuống chỗ thi được sắp xếp xong, đợi trong chốc lát các giáo viên giám thị mang theo bài thi bước vào.
Mỗi phòng thì đều có hai giáo viên giám thị, việc đầu tiên sau khi giáo viên giám thị bước vào chính là công bố nội quy trong phòng thi, khi mọi người đảm bảo bản thân đã nghe rõ và sẽ chấp hành tốt, giáo viên mới bắt đầu phát bài thi.
Điền Chí Thành tự nhận bản thân anh có trí nhớ rất tốt, lúc anh nhận được bài thi, thì đọc qua một lần trước, sau đó mới bắt đầu giải đề. Mục Hiểu Hiểu ngồi ở phía trước có chút lo lắng, cô rất muốn quay đầu nhìn Điền Chí Thành ngồi phía sau như thế nào, nhưng lại sợ giáo viên giám thị cảnh cáo, chỉ đành thở dài, rồi cúi đầu bắt đầu làm bài thi.
Trong phòng thi rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh giáo viên giám thị đi lại tuân tra trong phòng, thì chính là âm thanh bút viết trên giấy của các thí sinh.
Kì thi kéo dài hai tiếng, trong một tiếng rưỡi Điền Chí Thành đã làm xong, sau khi hoàn thành bài thi, anh bắt đầu kiểm tra lại, xác định không có sai xót gì, mới đặt bút xuống chờ kì thi kết thúc.
Đợi đến khi tiếng chuông vang lên báo hiệu đã hết giờ làm bài, thí sinh trong phòng liên ồn ào lên, rất nhiều người đều chưa làm bài xong, giáo viên giám thị lập tức dùng thước gỗ gõ gõ bàn.
"Không được ồn ào, tất cả dừng viết đặt bài thi lên bàn, theo số thứ tự đi ra ngoài."
Giọng nói giáo viên giám thị rất lạnh lùng, khiến mọi người không dám lên tiếng, chỉ đành ảo não buông bài thi, ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài.
Điền Chí Thành đứng ở cửa chờ Mục Hiểu Hiểu bước ra, anh nắm tay cô cùng đi ra ngoài.
Hai người theo dòng người ra khỏi nơi thi, Triệu Trình đang ngồi xổm xuống tàng cây ngô đồng ở cổng trường. "Được rồi, ngồi xổm cả buổi sáng đói quá đi mất, đi thôi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi." Triệu Trình đứng dậy nói.
"Chờ một chút." Mục Hiểu Hiểu kéo tay Điền Chí Thành lại, quay đầu nhìn các thí sinh xung quanh đi ra: "Cũng không biết các chị Tiểu Quyên đã ra chưa."
Điền Chí Thành cũng tìm giúp, cuối cùng vẫn là Triệu Trình nhìn thấy người trước: "Kia có phải là cô nhóc thích cười ở viện thanh niên tri thức mấy em không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận