Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 148

Chương 148Chương 148
"Có mua không đấy, không mua thì để tôi mua. "
"Mua, sao mà không mua chứ. " Người nọ lập tức nắm chặt đồ trong tay, móc tiền ra đưa cho Lê Viện: "Bà chủ, thối tiền. "
Có một thì sẽ có hai, người móc tiền ra càng ngày càng nhiều, Lê Viện dần dần không lấy nổi nữa, chỉ có thể kêu ba mình lại đây giúp đỡ.
Người chen chúc đến chỗ sạp đồ ngày càng nhiều, sau đó còn có không ít sinh viên nữ nghe tin đi lại, những món hàng mua từ chỗ của Điền Chí Thành đều đã bán được hơn một nửa rồi, đến cả những món vốn được đặt trên sạp cũng bán được không ít.
Lê Viện lấy tiền không ngưng tay, đến cả sắc mặt của Lê Thư cũng dần thay đổi.
Công việc kéo dài đến tận buổi tối, tất cả hàng của Điền Chí Thành đầu đã bán ra hất.
Lê Viện ngồi trên ghế, bắt đầu đếm tiền, ngày hôm nay bán được tổng cộng khoảng một ngàn đồng, trừ tiền hàng của chính bọn họ ra thì hàng lấy từ Điền Chí Thành bán được tổng cộng là hơn 560 đồng.
"Con đã nói rồi mà, chắc chắn là bán được. " Lê Viện có hơi kiêu ngạo: "Vốn dĩ nói là ba ngày sẽ thanh toán hết tiền cho người ta, nhưng có lẽ ngày mai đã có thể trả tiền xong rồi. "
"Ừm. " Lê Thư gật đầu, ông ấy cũng thấy có hơi bất ngờ.
"Ba, sáng mai khi đến nhà chú Bình, ba nhớ đặt thêm nhiều hàng một chút nha, đã sắp đến năm mới rồi, nhất định con sẽ có thể bán được thêm một đống nữa. " Lê Viện nói với vẻ hưng phấn.
Năm mới, nếu đi ra ngoài mua đồ thì từ ăn, mặc, dùng, mang, làm gì có thứ nào không cần đổi mới, chỉ trừ khi điều kiện gia đình không tốt mới phải tiết kiệm để sống thôi.
Nhưng nếu có thể đi mua đồ tết thì nhất định là gia đình có tiền.
"Được, để mai ba qua đó xem sao. " Lê Thư nói.
Tuy là lợi nhuận mỗi món không cao, nhưng chỉ cần bán được nhiều thì cũng lời không ít.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Cái sạp này của ông ấy chỉ là để kiếm thêm thu nhập mà thôi, doanh thu chủ yếu của năm rồi là do đánh vàng bạc ngọc cho người ta, mỗi khi có một đơn hàng là phải tạm ngưng bán một tuần, nếu dài một chút thì hai ba tháng cũng có.
Mặc dù là mỗi đơn hàng kiếm được không ít tiền, nhưng cũng có những đợt vài tháng không kiếm được đơn nào. Nếu chuyện buôn bán này hôm nào cũng giống hôm nay thì quá là tốt rồi.
Lê Thư bỗng nhớ đến chuyện Điền Chí Thành đề nghị làm ăn lâu dài, trong lòng có chút rung động.
Còn Điền Chí Thành thì lại không hề nghĩ đến chuyện hàng của mình có bán ra được không, bởi vì bây giờ anh đang đi dạo rất vui vẻ với Mục Hiểu Hiểu, còn mua vài món đồ chơi rất có ý nghĩa kỷ niệm nữa.
Điền Chí Thành định hôm nay sẽ đi trượt băng với Mục Hiểu Hiểu, có không ít người đang trượt trong sân, trên mặt băng trắng xóa tràn ngập vết trầy do giày trượt băng để lại.
Hai người trả tiền vé sau đó thay giày trượt băng, cả hai đều là lần đầu đi trượt, trọng tâm có hơi không ổn định nên chỉ có thể nắm lấy đối phương.
Có người nhiệt tình dạy cách trượt cho Điền Chí Thành, thế là anh liền kêu Mục Hiểu Hiểu bám vào vách tường đợi một lát, đợi anh học xong sẽ dạy lại cho cô.
Ban đầu Điền Chí Thành té ngã rất nhiều lần, nhưng dần dần cũng đã nắm được kỹ xảo, bắt đầu trượt ra dáng ra hình, đợi sau khi có thể thuận lợi trượt được một vòng hoàn chỉnh, anh lập tức dạy cho Mục Hiểu Hiểu cách trượt.
Hai bọn họ đều không gấp gáp, một người từ từ dạy, một người từ từ học, đợi đến khi Mục Hiểu Hiểu dần dần hiểu được sự thú vị của trượt băng, hai bọn họ đã ở trên sân băng đến trưa rồi.
Ở trong sân nhà họ Điền, Lê Thư cũng đợi đến tận trưa.
"Cháu ông đi đâu mà người làm chú như ông cũng không biết, đúng là quá vô trách nhiệm. " Lê Thư uống một ngụm trà do Điền Lộ Bình pha, nói.
"Ông đúng là, uống trà của tôi lại còn mắng tôi, hai vợ chồng bọn nó ra ngoài chơi, tôi cũng đâu thể nào kêu người ta ôm điện thoại trong lòng mãi được. ˆ
Bạn cần đăng nhập để bình luận