Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 64
"Ô của tôi lớn, đợi lát nữa cô mua đồ xong rồi, tự cầm ô cũng không tiện." Những câu của Điền Chí Thành đều là nghĩ cho Mục Hiểu Hiểu, nếu bỏ qua nụ cười của anh trong lời nói vừa rồi, nhìn giống như là có chuyện như vậy thật.
"Hai người có đi hay không vậy, đừng có cản trở người ta vào ăn cơm chứ."
Bác gái nhìn tiệm cơm quốc doanh cả nửa ngày, trông thấy đôi yêu đương lằng nhà lằng nhằng ở đấy, ngay lập tức nổi nóng.
Mục Hiểu Hiểu hoảng sợ, cuối cùng đi vào trong ô của Điền Chí Thành.
"Cảm ơn bác, bác gái." Điền Chí Thành hướng vào trong tiệm cơm quốc doanh nói lời cảm ơn, trong giọng nói tràn ngập vui vẻ, kết quả cánh tay lập tức bị người ta bấm một cái.
Mục Hiểu Hiểu có hơi tức giận, chuẩn bị xông ra ngoài mưa, Điền Chí Thành lập tức theo sát, vừa đi vừa cầu xin tha thứ.
"Hiểu Hiểu, tôi sai rồi, thật sự sai rồi." Điền Chí Thành không dám chọc giận Mục Hiểu Hiểu nữa, sợ Mục Hiểu Hiểu chạy ra ngoài mưa thật, dứt khoát duỗi tay nắm lấy cánh tay của Mục Hiểu Hiểu. "Anh làm gì vậy, mau buông ra." Mục Hiểu Hiểu có hơi kinh ngạc, bàn tay của Điền Chí Thành to lớn vô cùng, phía trên còn có vết chai mỏng, cô bị nắm tay nhưng lại giống như bị đối phương thiêu cháy.
Cô giãy giụa vài cái, không thoát ra được, dần dần cũng không động đậy nữa.
Chỉ là trên mặt đỏ vô cùng, trái tim cũng nhảy nhanh hơn so với thường ngày.
"Hiểu Hiểu, tay cô sao lại mềm như thế, như được làm từ gạo nếp vậy." Nói xong còn véo hai cái.
"Câm miệng, anh còn nói thì tôi sẽ không để ý đến anh nữa."
Điền Chí Thành nhanh chóng ngậm miiệng lại, nhưng trong lòng một bụng nở hoa, đúng là thức đêm đọc sách học yêu đương cũng có công dụng đó chứ.
Vợ sao, chính là tiến được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.
Hợp tác xã đông đúc chen chúc qua lại, âm thanh vo ve nổ thành từng cụm, ầm ï vô cùng.
Điền Chí Thành đóng dù lại, che cho Mục Hiểu Hiểu đi vào trong dòng người tấp nập, tới hợp tác xã mua đồ, đa số đều là phụ nữ.
Xem ra cho dù có là ở đâu hay vào lúc nào, sức mua của phụ nữ cũng đều to lớn vô cùng... Mục Hiểu Hiểu mua hai cục xà phòng thơm, kem dưỡng da tay cùng với sáp thơm bôi tóc, Điền Chí Thành thật ra không muốn mua thứ gì cả, nếu anh muốn mua thứ gì đó, trực tiếp lên Taobao là được.
Hai người bắt đầu đi dạo quanh hợp tác xã, Mục Hiểu Hiểu nhìn ngó khắp nơi, cuối cùng dừng lại trước một đôi giày da màu đen.
"Đôi này có thể lấy số 37 cho tôi xem thử được không?”
"Có, cởi giày ngồi qua kia đi, tìm một miếng giấy lót, đừng làm dơ giày."
Giọng điệu của nhân viên bán hàng lạnh nhạt, đặt giày xuống trước mặt của Mục Hiểu sau đó lại uốn lưng trở lại chỗ ngồi phía sau quầy hàng.
Trong lòng Điền Chí Thành không có ấn tượng tốt đẹp gì với đám nhân viên bán hàng này, bây giờ ở thời đại này, ăn lương nhà nước, sống lưng thẳng tắp, khí thế cũng lập tức trở nên cứng rắn.
Nếu như bị ném tới thời hiện đại, chưa đến ba ngày đã bị sa thải.
"Đẹp không?" Mục Hiểu Hiểu thay sang giày da, đứng trên tờ giấy, ngẩng đầu thử hỏi Điền Chí Thành.
"Giày không đẹp lắm, nhưng khi cô mang vào hình như trở nên đẹp hơn." Đôi mắt của Điền Chí Thành không chớp cái nào, bắt đầu nịnh nọt. Anh lại không hề biết rằng nhân viên bán hàng ở sau quầy nhìn về phía bóng lưng của anh lườm một cái.
"Đôi giày này bao nhiêu tiền?" Điền Chí Thành thấy Mục Hiểu Hiểu rất thích nó nên chuẩn bị bỏ tiền ra mua.
Hiện tại Điền Chí Thành cũng không thiếu tiền, nhưng Mục Hiểu Hiểu không hề biết nên vội vàng ngăn lại: "Lúc nãy anh đã trả tiền giúp tôi rồi, đôi này để tôi tự mình trả."
Trước đó có mua xà phòng thơm cùng với kem dưỡng da tay đã bảy tám đồng, đôi giày da này nhìn qua cũng biết không hề rẻ, nhất định cũng phải lên tới hai mươi đồng, Mục Hiểu Hiểu không muốn Điền Chí Thành tốn kém, vì vậy vội vàng từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận