Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 190

Chương 190Chương 190
"Khi còn nhỏ, con rất sợ tối, đó là do Chu Lỗi luôn nhốt con ngoài cửa, không cho con vào nhà, anh ta lại nói với các người là con đi chơi với bạn bè ở bên ngoài. Mỗi lần con ra ngoài chơi, lúc về nhà luôn bị dơ bị bẩn khắp người, mẹ trách con phá phách nghịch ngợm không thích sạch sẽ, do mẹ không biết Chu Lỗi bắt nạt con, luôn đẩy con xuống đất, đẩy vào vũng nước bùn. Lúc đi học, con thường xuyên không mang bài thi vê nhà, mẹ còn cho là do thành tích con không tốt, không dám cho người khác xem, thật ra tất cả bài thì của con đều do Chu Lỗi xé rách hết..."
Mục Hiểu Hiểu rất bình tĩnh, cô như đang kể lại câu chuyện của một người khác vậy, nhưng Điền Chí Thành vẫn có thể từ ánh mắt của cô mà nhìn ra được sự ủy khuất và thương tâm chôn sâu trong đó, trong giọng nói vẫn có sự run rẩy, những điều này đều không lừa gạt được ánh mắt anh.
Điền Chí Thành thở dài, thương tiếc mà nắm lấy bàn tay cô, anh mặc kệ cuộc sống trước kia của cô như thế nào, khoảng thời gian về sau anh sẽ không cho bất cứ ai khi dễ Mục Hiểu Hiểu, kể cả bản thân anh.
So với sự đau lòng của Điền Chí Thành, Vương Tĩnh càng thêm kích động hơn. "Con đừng nói nữa! Hiểu Hiểu... Đừng nói nữa..." Bà che miệng khóc không ra tiếng, bà lắc đầu với cô không muốn cô nói thêm gì nữa.
Vương Tĩnh nhìn bộ dáng bình tĩnh kiên cường của con gái, tâm bà như đang chảy máu, bà chỉ vì hạnh phúc của bản thân, lại xem nhẹ rất nhiều thứ.
Thật ra bà chỉ cần cẩn thận chú ý một chút, Hiểu Hiểu của bà sẽ không bị bắt nạt nhiều năm như vậy, cõi lòng của Vương Tĩnh đau đến tàn nhẫn, nhưng trong thâm tâm bà lại phỉ nhổ chửi mắng chính mình quá sơ ý.
Đồng thời, bà càng chán ghét hai anh em Chu Lỗi, đặc biệt là Chu Lỗi, dám bắt nạt Hiểu Hiểu nhiều năm như vậy, còn khiến Hiểu Hiểu của bà phải chịu khổ ở nông thôn mấy năm, chuyện này bà nhất định không bỏ qua cho Chu Lỗi!
"Những chuyện này sao trước giờ con không nói cho mẹ biết..." Vương Tĩnh cẩn thận nói với cô: "Hiểu Hiểu, con còn nhớ không khi con còn nhỏ mẹ đã hỏi ý con chuyện mẹ tái hôn, con nói với mẹ, con hy vọng mẹ được hạnh phúc, lúc đó mẹ đã lựa chọn hạnh phúc của bản thân, Chu Chính đối xử với mẹ rất tốt, nhưng bởi vì chuyện xuống nông thôn của con, mà mẹ đã cãi nhau vô số lần với ông ta, nhưng ở trước mặt con, mẹ không dám tỏ thái độ gì khiến con biết được, thật sự mẹ đã tranh nhiều lợi ít cho con, mẹ luôn quan tâm đến con..."
Vương Tĩnh sợ nhất là mất đi cô con gái Mục Hiểu Hiểu, nên bà cố gắng giải thích cho cô hiểu, vì muốn cô biết rằng, bà chưa bao giờ bỏ rơi cô để lấy lòng hai anh em Chu Lỗi, Chu Lộ.
Vương Tĩnh mong đợi nhìn Mục Hiểu Hiểu, lúc này cô không nhìn mà rũ đôi mắt xuống. Mẹ cô nói ra những lời này, cô tin tưởng bà.
Nếu không có bà tranh giành quyền lợi cho cô, thì sao cô có thể sống dễ chịu ở nông thôn như vậy, ngoại trừ việc phải làm việc đồng án, thì cô chính là thanh niên trí thức có cuộc sống thoải mái nhất, nếu rảnh rỗi còn đến thị trấn mua đồ ăn vặt, đồ vật sinh hoạt linh tinh, đồ cô dùng đều giống đồ sinh hoạt ở quê nhà.
Biểu tình trên mặt Mục Hiểu Hiểu trở nên mềm mỏng hơn, dù sao cô là một người dễ dàng mềm lòng.
Hơn hết chính là, mẹ ruột cô không từ bỏ cô, từ trước đến giờ đều không bỏ rơi cô, chỉ cần mẹ vẫn luôn yêu cô, như vậy là đủ rồi.
Điền Chí Thành nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt Mục Hiểu Hiểu, anh nắm lấy tay Mục Hiểu Hiểu, chủ động lên tiếng giảng hòa cho hai mẹ con: "Bác gái, cháu là chồng của Hiểu Hiểu, tên cháu là Điền Chí Thành, đáng ra cháu phải đến nhà bác để chào hỏi từ trước, nhưng vì một ít hiểu lầm mà đến hôm nay cháu mới gặp được bác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận