Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 224
"Đúng, lần trước ông nội gặp con còn nói với con là, đợi đến khi con nghỉ hè thì dẫn mọi người đến Kinh Thị chơi một chuyến, ở vài ngày." Điền Chí Thành đỡ vai quả phụ Điền, nói: "Cả nhà ông nội đều ở trong trường đại học, lân trước con đã đồng ý với ông nội rồi, mẹ cũng không thể để con nói lời không giữ lời đúng không."
"Cả nhà chúng ta đến, vậy không làm phiền đến người ta chứ?" Quả phụ Điền không yên tâm: "Còn có vườn rau, gà, còn có heo của nhà chúng ta, đi rồi thì ăn chăm nom."
"Cứ giao cho thím Mai Hương, chờ chúng ta đi Kinh Thị về thì cảm ơn người ta thật tốt." Điền Chí Thành trấn an nói: "Mẹ và bà ngoại chưa đến thủ đô lần nào, chúng ta đi một chuyến, cũng không ảnh hưởng gì."
Quả phụ Điền lo lắng nửa ngày, cuối cùng vẫn đồng ý.
"Vậy đi thôi."
Dù sao sức hấp dẫn của thủ đô vẫn rất lớn, thế nhưng nguyên nhân chủ yếu là nhà người ta giúp nhà bọn họ rất nhiều, bà ấy chưa từng đến nhà người ta, vậy cũng quá thất lễ rồi. Lý Hoa Hương không có ý kiến gì về chuyện đi thủ đô, tuổi bà lớn, sống qua ngày nào hay ngày nấy, nhân lúc bản thân vẫn đi lại được thì đi ra ngoài vui chơi, về sau nằm liệt trên giường, muốn ra cửa cũng khó khăn.
Buổi chiều, Điền Chí Thành ra ngoài mua vé xe lửa, cả nhà vô cùng hào hứng, bắt đầu thu dọn hành lý, chờ hai ngày nữa là xuất phát.
Chuyện cả nhà họ Điền đi Kinh Thị, không ít người trong thôn biết chuyện đó, ai cũng nhắn với quả phụ Điền, bảo bà ấy trở về từ Kinh Thị, phải chia sẻ với các bà ấy xem Kinh Thị có cái gì.
Cũng có người nói xấu sau lưng, ví dụ như nhà Hàn Ngọc Phân bên cạnh, nói không ít lời cay nghiệt.
Thế nhưng lúc này Hàn Ngọc Phân cũng không ồn ào lớn tiếng như thường ngày, dù sao nhà bà ta còn có người chuẩn bị đi thi. Năm ngoái Điền Kiền Thiết không thi đỗ, trong lòng bứt rứt, muốn tiếp tục ôn tập, tranh thủ năm nay thi lại.
Lần này đến cả Mục Hiểu Hiểu trở về, Điền Kiến Thiết cũng không ra khỏi cửa. Chờ đến khi anh ta thi đỗ đại học, anh ta mới có thể đứng trước mặt Mục Hiểu Hiểu.
Điền Chí Thành hoàn toàn không biết gì cả, thế nhưng cho dù biết anh cũng sẽ không để trong lòng. Vợ chồng Vương Sơn ở thôn Lão Vương xa xôi cũng nghe thấy chuyện nhà Điền Chí Thành đi Kinh Thị, hai vợ chồng liếc nhau, cả hai đều choáng váng.
Trong lòng Chu Thúy hối hận muốn chết, sao bà ta lại ngốc như vậy, chỉ vì chút lợi ích nhỏ kia mà khiến quan hệ hai nhà bế tắc như vậy.
Sớm biết rằng nhà họ Điền còn có họ hàng ở Kinh Thị, chắc chắn bà ta sẽ không hành động khó coi như vậy.
"Nhà em gái ông đi Kinh Thị, cũng dẫn mẹ theo chứ?" Chu Thúy đâm chọc Vương Sơn: "Nếu không chúng ta đi thăm mẹ? Nói đi nói lại, dù sao đó cũng là mẹ ông."
Vương Sơn biết tính của Chu Thúy, chắc chắn không phải là do lo lắng cho mẹ ông. Nhưng trong lòng ông cũng nhớ thương, Chu Thúy đã nói như vậy, ông cũng thuận thế gật đầu.
Hai vợ chồng thu dọn đồ đi đến thôn Điền Chu.
Đến khi bọn họ vào thôn, thì được mọi người báo rằng, cả nhà Điền Chí Thành đã đi Kinh Thị rồi.
"Tất cả đều đi? Mẹ tôi cũng đi?" Vương Sơn có hơi lo lắng cho Lý Hoa Hương, lôi kéo người nọ hỏi.
Người kia cũng nhận ra Vương Sơn, cười gật đầu: "Đúng vậy, được cháu ngoại ông dẫn đến Kinh Thị rồi."
Hai vơ chồng hưng phấn đến, nhưng lại chán chường trở về.
Lúc này nhà Điền Chí Thành đang cắn hạt dưa trên xe lửa, đây là lần đầu tiên quả phụ Điền và Lý Hoa Hương ngồi xe lửa, cảm thấy rất mới mẻ, dọc đường đi không hề thấy buồn ngủ.
Bởi vì đã đánh tiếng trước nên sau khi xuống xe lửa, Điền Lộ Bình còn lái xe đến đón.
Bạn cần đăng nhập để bình luận