Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 137
Hệ thống Taobao có thể giúp anh mua được rất nhiều sản phẩm vượt trội hơn tất cả đồ vật ở niên đại này, những thứ anh tùy tiện mua trên Taobao đều có thể giúp anh kiếm được lợi nhuận gấp mười đến gấp trăm lần. Nhưng Điền Chí Thành biết đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội, nếu anh muốn có cuộc sống an ổn trong tương lai, thì không thể để bản thân quá mức nổi bật khiến người có tâm tư chú ý đến.
Anh chỉ cần bán một chút đồ vật nhỏ không gây ảnh hưởng quá lớn, chỉ cần kiếm được chút lợi nhuận nhỏ, giúp nuôi sống gia đình là đủ rồi.
Hơn nữa sinh hoạt hiện tại của gia đình anh đang dần dần phát triển tốt hơn, chỉ cần bỏ ra mấy đồng tiền là có thể mua được nhiều đồ vật, những món đồ khiến bản thân mình vui vẻ, anh cũng không bủn xỉn mấy đồng tiền này.
"Không có gì là không thu, chỉ cần là những món hàng tạo ra lợi nhuận, nếu mấy lái buôn không thu mua, bên chú cũng có người sẽ nguyện ý mua." Điền Lộ Bình có hứng thú với mấy loại hàng mà Điền Chí Thành mới nói ra.
Thị trường tiêu thụ hiện nay không được tốt lắm, năng suất và lợi nhuận của xưởng máy móc bên ông đang dần xuống dốc, bây giờ thời gian nghỉ ngơi của Điền Lộ Bình còn nhiều hơn thời gian đi làm, bằng không sao ông có thời gian rảnh rỗi mà dẫn hai vợ chồng Điền Chí Thành đi dạo Kinh Thị.
"Ngày mai cháu sẽ mang hàng tới cho chú xem, chú có thể kiểm tra hàng, tất cả đều là sản phẩm của xưởng nhỏ ở phía nam, nhưng chắc chắn chất lượng sẽ không kém so với hàng sản xuất ở xưởng lớn." Điền Chí Thành nói.
"Được, nếu là hàng tốt, chú có thể giúp đỡ cháu việc tiêu thụ ở Kinh Thị." Điền Lộ Bình gật đầu nói.
Buổi chiều Điền Lộ Bình dẫn theo hai vợ chồng Điền Chí Thành cùng Mục Hiểu Hiểu dạo ở hẻm cổ một vòng, thăm ngắm phong cảnh của con hẻm cổ xưa nhất Kinh Thị, đến khi mặt trời sắp xuống núi, nhiệt độ bắt đầu hạ thấp.
"Chúng ta về nhà chú ăn cơm tối đi, buổi tối Cận Cận chắc chắn sẽ về nhà, hiện tại thằng bé sắp tốt nghiệp rồi, cháu có thể hỏi thăm nó mấy việc học trong trường, người trẻ mấy cháu chắc có nhiều đề tài để nói với nhau." Điền Lộ Bình nói.
"Chú, buổi tối chúng cháu sẽ không đến quấy rầy, cháu và Hiểu Hiểu còn có chút việc, ngày mai cháu lại đến tìm chú." Điền Chí Thành lắc đầu từ chối lời mời của ông, đối với Cận Cận trong lời của Điền Lộ Bình, anh không quá nhiều hứng thú.
Tuy tuổi tác của nguyên thân chỉ hơn 20 tuổi, nhưng tuổi thực tế của anh lại không chênh lệch với tuổi của Điền Lộ Bình, Điền Cận trong lòng anh rất trẻ tuổi, anh cảm thấy nói chuyện với Điền Lộ Bình càng hợp ý với anh hơn.
Điền Lộ Bình cũng không có ý cưỡng cầu anh, hai bên nói lời tạm biệt, Điền Chí Thành cùng Mục Hiểu Hiểu trở về nhà khách, còn Điền Lộ Bình trở về nhà.
Khi về đến nhà, Điền Hữu Kỳ đương nhiên sẽ hỏi chuyện về Điền Chí Thành, Điền Lộ Bình kể mấy lý do mà Điền Chí Thành viện cớ ra cho ông nghe, lúc này Điền Hữu Kỳ mới im lặng không hỏi nữa.
Điền Chí Thành cùng Mục Hiểu Hiểu trở lại nhà khách, cả hai ở nhà ăn chọn vài món đồ ăn rồi mang về phòng họ để ăn, đến tối cả hai vệ sinh rửa mặt xong rồi tiến vào ổ chăn, lúc này Mục Hiểu Hiểu mới hỏi Điền Chí Thành.
"Anh nói những món hàng đó, có giống thẻ kẹp sách mà lúc trước anh tặng em không?" Mục Hiểu Hiểu nhớ lúc trước Điền Chí Thành có tặng cho cô mấy cây thẻ kẹp sách, cái thẻ có hình quạt cũng có hình mây khói, nhìn rất tinh xảo, bên trên tô điểm màu vàng được khắc thành những hình ảnh rất khéo léo, khiến người khác vừa nhìn liên yêu thích.
Mục Hiểu Hiểu nghĩ rằng trong xã hội có không ít người yêu thích mấy món đồ nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp như vậy, ngay cả dây buộc tóc xinh xắn mà lần trước Điền Chí Thành tặng cô, khiến mấy cô gái thanh niên trí thức đều yêu thích, đi theo cô hỏi tìm chỗ mua.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận