Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 90
"Đúng là không tồi, tay nghề rất tốt, giá tiền chắc không ít." Điền Chí Thành vừa lòng gật đầu, nói: "Anh đã chỉ ra bao nhiêu tiền, quay lại em sẽ trả lại cho anh, anh em chúng ta việc nào ra việc đó, không thể để anh bị lỗ được."
Triệu Trình biết hiện tại trong túi Điền Chí Thành có tiền, nên không cự tuyệt chuyện này.
Gia cụ được cẩn thận mang lên xe, còn được cột chắc dây thừng thật kỹ càng, miễn cho việc đang đi đường thì rơi xuống.
Sau khi hoàn thành xong tất cả, Triệu Trình cùng Điền Chí Thành chuẩn bị lái xe rời đi, trùng hợp gặp được người tên Vương Sơn trong miệng của thôn dân ở đây, chạy lại đây.
"Chí Thành? Thật đúng là thằng nhóc cháu."
Điên Chí Thành nhìn Vương Sơn, đối phương tâm 5-60 tuổi, dáng người không cao, do phải lao động hằng ngày, nên có chút đen gầy, gương mặt chất phát mang theo ý cười.
Đây là cậu cả của nguyên thân, cũng là anh trai cả của quả phụ Điền.
"Cậu cả." Điền Chí Thành gật đầu với đối phương, nhưng không có ý định lưu lại nói chuyện phiếm. Trong trí nhớ của Điền Chí Thành, ấn tượng về việc quả phụ Điền ở nhà mẹ đẻ cũng không tốt, quả phụ Điền có hai người anh em, Vương Sơn và Vương Mậu, lúc quả phụ Điền chưa gả chồng, tình cảm anh em của họ rất tốt.
Đến khi Vương Sơn và Vương Mậu cưới vợ, cảm tình với quả phụ Điền dần dần phai nhạt, em gái ngày xưa rất yêu thương, biến thành con gái gả chồng như bát nước hắt đi.
Thời điểm chồng của quả phụ Điền mất, một mình bà mang theo đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ xin giúp đỡ, họ càng không muốn gặp.
Bà ngoại Điền Chí Thành thỉnh thoảng sẽ đau lòng con gái và cháu ngoại, sẽ tặng chút lương thực, nhưng phải lén lút tặng, nếu bị hai người vợ của Vương Sơn và Vương Mậu biết được, lại phát sinh một cuộc đại chiến thế kỷ.
Từ nhỏ Điền Chí Thành đã nghe hai người mợ châm chọc mỉa mai, không chỉ nói mệnh quả phụ Điền , khắc chết chồng, còn nói hai mẹ con Điền Chí Thành như quỷ đòi nợ, chỉ biết hút máu nhà mẹ đẻ.
Mà hai người cậu Vương Sơn và Vương Mậu, ngày thường đều coi như không nghe thấy gì, nên tình cảm mà Điền Chí Thành đối với hai người cậu này, thật sự không được tốt lắm.
"Me cháu ở nhà có khỏe không, sau về đây lai không qua thăm bà ngoại cháu." Vương Sơn nghe mọi người nói với ông là cháu ngoại trai lái xe kéo qua đây thăm nhà ông, lại đi nhầm chỗ khác.
Lúc này Vương Sơn mới tới tìm, nhưng theo ông thấy người cháu này, có lẽ không phải tới tìm ông.
"Gần đây nhà cháu khá bận, đến lúc rãnh sẽ mời bà ngoại đến nhà cháu ở vài ngày." Ngữ khí Điền Chí Thành nhàn nhạt: "Cậu cả, cháu còn có việc phải trở về gấp, cháu không tiện ở lại hàn huyên lâu với chú được."
Điền Chí Thành ngồi trên xe, bảo Triệu Trình lái xe đi.
Thật ra Triệu Trình biết nhà ngoại của Điền Chí Thành ở thôn của ông Vương, nhưng xem tình hình này, có vẻ quan hệ hai bên cũng không tốt lắm.
Triệu Trình phát động máy kéo, ầm ầm từ bên người Vương Sơn chạy đi.
Vương Sơn nhìn phương hướng Điền Chí Thành rời đi, chau mày, cuối cùng thở dài về nhà.
Hai anh em Vương gia tuy đã sớm phân gia, nhưng vẫn ở trong viện này, hai bộ đồ vật thì mỗi nhà chiếm một bộ, căn nhà trung gian ở giữa thì nhỏ, đây chính là nơi bà ngoại Lý Hoa Hương của Điền Chí Thành ở.
Nghe mọi người nói cháu ngoại trai của bà tới thôn chơi, từ sớm Lý Hoa Hương đã dọn ghế ngồi ở cửa chờ, đôi mắt bà có hốc mắt hãm sâu lộ ra chút vẩn đục.
Bà đợi hồi lâu lại không chờ được Điền Chí Thành, lại chờ đứa con trai lớn trở về.
"Lão đại, Chí Thành sao còn chưa thấy tới?" Lý Hoa Hương chống quải trượng mà đứng lên, bà vội vàng hỏi.
Một thời gian dài bà chưa được gặp con gái cùng cháu ngoại, hai cô con dâu trong nhà đều lợi hại, mỗi lần con gái cùng cháu ngoại tới đều nháo lớn khiến mọi người đều không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận