Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 214

Chương 214Chương 214
Khi bốn người bước vào nhà, Chu Lỗi đã rời phòng khách, có lẽ anh ta đã về phòng.
Điền Chí Thành cùng Chu Chính đặt mấy túi đồ ăn ở phòng bếp, Vương Tĩnh kéo tay Mục Hiểu Hiểu nói: "Hiểu Hiểu tới giúp mẹ đi, tối nay hai mẹ con chúng ta sẽ nấu cơm."
Tâm tình hiện tại của Vương Tĩnh đang rất vui sướng, bà nói Hiểu Hiểu giúp đỡ bà, nhưng thật ra chỉ để cô đứng bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng để cho cô cắt hành, rửa chút đồ ăn thay bà.
Chu Chính đã được Vương Tĩnh kể lại chuyện Điền Chí Thành có dự định mở quầy hàng buôn bán, ẩn ý trong lời của Vương Tĩnh chủ yếu là để Chu Chính giúp đỡ con rể, chuyện này cũng không phải là chuyện lớn, đương nhiên Chu Chính sẽ đáp ứng giúp đỡ anh.
Hai người cha vợ con rể ngồi ở ban công để nói về chuyện này.
"Chứng nhận cho phép kinh doanh khá dễ làm, chú sẽ tìm người giúp cháu làm chuyện này, nếu có chuyện cần chú hỗ trợ, cháu đừng ngại cứ mở miệng nói với chú.
Chu Chính nhìn Điền Chí Thành, cười nói: "Mẹ vợ cháu đã ra lệnh cho chú rồi, chú sẽ tận lực giúp đỡ hai vợ chồng các cháu."
"Cháu cảm ơn chú Chu."
Điền Chí Thành cảm thấy ánh mắt nhìn người của Vương Tĩnh khá tốt, ít nhất thì Chu Chính làm người không tệ, đúng là người cũng như tên.
Sau khi cơm tối đã làm xong, Vương Tĩnh gọi Chu Chính và Điền Chí Thành vào phòng bếp ăn cơm, Chu Chính trở lại phòng khách thì phát hiện Chu Lỗi và Chu Lộ còn chưa ra khỏi phòng riêng.
Đồ ăn trên bàn đã dọn xong, Chu Chính xụ mặt hừ một tiếng, nói: "Ăn cơm mà còn bắt người khác mời, thằng nhóc này sao có thể làm được chuyện gì lớn chứ."
Hai vợ chồng Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu giúp đỡ Vương Tĩnh lấy chén đũa, rồi dọn cơm khuấy canh, Chu Chính chỉ có thể xụ mặt mà đi gọi một đôi con trai con gái của ông.
Chu Lỗi đã đóng cửa phòng riêng, anh ta nằm trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà, Chu Lộ đứng lên từ ghế sô pha, cô ta đặt cuốn sách trên tay xuống để chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.
"Anh trai, đi ăn cơm thôi, anh còn nằm trên giường làm gì." Chu Lộ nhắc nhở anh ta.
"Không đi, no rồi." Chu Lỗi tức giận đáp lại. Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng động "rầm rầm,, Chu Chính đang ở bên ngoài dùng sức gõ cửa phòng.
"Ra ăn cơm, hai đứa ở trong phòng làm gì đấy."
Chu Lộ mở cửa, bước ra khỏi cửa, rồi chỉ tay vào trong phòng nói: "Anh trai nói anh ấy không đói bụng, cha à, chúng ta đi ăn trước đi."
Chu Lỗi không có mặt ở đây, không khí trên bàn ăn bỗng chốc hài hòa hơn rất nhiều, Chu Lộ có ý muốn tránh né Mục Hiểu Hiểu, cho nên cũng không nhiều lời.
Đến khi kết thúc bữa ăn, Chu Lỗi cũng không bước ra khỏi phòng, Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu dùng xong bữa tối, liền rời khỏi nhà họ Chu.
Chu Lộ ăn nhanh, nên đã sớm buông bát đũa quay về phòng, trong phòng khách chỉ còn dư lại Chu Chính cùng Vương Tĩnh đang lau dọn bàn ăn.
Vương Tĩnh vừa rửa bát, vừa nói: "Tôi có để lại chút đồ ăn, với lại cơm trong nồi vẫn còn nóng, lát nữa ông kêu Tiểu Lỗi ra ăn cơm đi."
Chu Chính lại nghiêm túc đáp: "Cứ để nó đói đi, đã lớn bằng ngần ấy rồi, còn bé bỏng lắm hay sao mà đòi nhịn ăn, định dọa ai đấy!"
"Dù sao cũng là con trai ông, chẳng phải do tôi đẻ ra đâu." Vương Tĩnh ngừng việc rửa bát lại, liếc ông ta: "Đến lúc đó đừng có bảo người mẹ kế này cố ý bỏ đói nó đấy."
"Ai lại đi nói ra mấy lời này hả." Chu Chính cầm lấy bát, ôn hòa nói với Vương Tĩnh: "Những năm tháng qua, bà đối xử với bọn trẻ như thế nào, tôi còn không hiểu hay sao? Bà đúng là miệng cứng tâm mềm mà."
Vương Tĩnh mím môi, cười như không cười nói: "Đừng có nịnh nọt tôi làm gì, tôi gánh không nổi đâu."
Chu Chính cười bảo: "Bà cũng bận bịu cả tối rồi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, để tôi thu dọn bếp núc tiếp cho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận