Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 212
Chỉ cần con gái bà có cuộc sống tốt, Vương Tĩnh đương nhiên sẽ rất vui mừng, sau đó bà nghiêm túc cùng cô bàn bạc việc chuyển chuyên ngành.
"Nếu con đã quyết định muốn chuyển chuyên ngành, thì mẹ sẽ không ngăn cản, học ngành kế toán cũng tốt, con sẽ nắm rõ việc kinh doanh của Chí Thành hơn." Vương Tĩnh cảm thấy chuyện chuyển qua ngành kế toán học của cô rất tốt, ít nhất thì cô cũng nắm rõ tình hình kinh doanh của Điền Chí Thành, tài chính vào bao nhiêu ra bao nhiêu cô sẽ nắm rõ một chút, nếu Chí Thành tiêu tiền vào việc xấu, cô cũng sẽ biết được.
Giống bà và Chu Chính, tài chính trong nhà đều do hai người cùng quản lý, việc ngày thường Chu Chính mua bao nhiêu gói thuốc lá, bà cũng nắm được.
"Vậy con sẽ chờ học kì này kết thúc, liền làm thủ tục chuyển chuyên ngành." Mục Hiểu Hiểu lại không suy nghĩ nhiều như Vương Tĩnh, mục đích ban đầu của việc chuyển ngành học của cô chỉ là muốn giúp đỡ Điền Chí Thành, để cô không cần vĩnh viễn chỉ biết đứng sau lưng anh.
Việc chuyển chuyên ngành đã được Vương Tĩnh ủng hộ, tâm trạng của Mục Hiểu Hiểu cũng vững vàng hơn. Hai mẹ con ở văn phòng nói chuyện trong chốc lát, hơn một giờ sau, Điền Chí Thành cùng phó giám đốc Lý mới bước ra khỏi phòng.
Anh không ngờ phó giám đốc Lý lại nhiệt tình như vậy, ông giải thích cho anh rất tỉ mị, khiến Điền Chí Thành lo sợ bản thân không nhớ hết được, còn lén lút mua một chiếc bút ghi âm, ghi lại tất cả những lời mà phó chủ nhiệm Lý nói với anh.
Sau đó anh sẽ tổng kết lại, rồi viết ra giấy giao cho Triệu Trình.
Phó giám đốc Lý đi theo phía sau Điền Chí Thành, cả hai cùng tiến vào văn phòng của Vương Tĩnh, ông †a còn làm trò trước mặt Vương Tĩnh, tấm tắc khen ngợi Điền Chí Thành một trận.
"Kế toán Vương, con rể này của cô rất thông minh, tôi nói gì cũng nghe hiểu được, không giống mấy cán sự trong xưởng của chúng ta, mỗi ngày tôi nói vào tai bọn họ không biết bao nhiêu lần, đều là đàn gảy tai trâu."
"Vẫn là phó giám đốc Lý có nhiều kinh nghiệm truyền dạy, việc hôm nay tôi rất cảm ơn ông, sau này tôi sẽ cảm ơn ông thật tốt." Vương Tĩnh cười nói
"Tôi còn có việc, không quấy rây mọi người nói chuyện nữa." Phó giám đốc Lý sau khi nhận được lời hứa hẹn báo đáp của Vương Tĩnh, thì cười tủm tỉm ra khỏi phòng. Những lời khen ngợi của phó giám đốc Lý, Điền Chí Thành không để ở trong lòng, người ta là lão cáo già, lên được chức vị bây giờ đâu phải người đơn giản.
Nếu anh không phải con rể của Vương Tĩnh, phó giám đốc Lý chưa chắc đã đối xử nhiệt tình hiền lành như vậy với anh.
"Buổi chiều hai đứa có dự định gì không, hôm nay mẹ tan tầm sớm, nếu hai đứa rảnh rỗi không có việc gì thì về nhà mẹ ăn cơm."
Thời gian cách giờ tan tầm còn một hai tiếng nữa, công việc trên tay Vương Tĩnh cũng không nhiều lắm, chỉ còn mấy việc kiểm tra đối chiếu giấy tờ.
Mấy ngày nay bà không gặp được con gái, hai vợ chồng cô đều bận rộn việc học ở trường, vừa lao lực đầu óc, mà chỉ có thể ăn cơm ở căn tin tập thể.
Vương Tĩnh dự định buổi tối sẽ làm vài món ngon, để con gái và con rể bồi bổ.
"Con và Chí Thành đến hiệu sách đi dạo một chút, chờ đến giờ tan tâm, chúng con sẽ qua đây đón mẹ." Mục Hiểu Hiểu nắm lấy cánh tay Điền Chí Thành, nói với bà.
Vương Tĩnh biết con gái có thói quen rảnh rỗi sẽ đến nhà sách mua sách về đọc, bà cười nói: "Hai đứa đi đi, đừng chỉ biết đi dạo ở cửa hàng sách, thời tiết bắt đầu nóng lên rồi, hai đứa qua cửa hàng quần áo đi dạo luôn, nếu thích thì cứ mua vài bộ quần áo về mặc."
"Dạ, mẹ, chúng con đi trước đây.'
Mục Hiểu Hiểu và Điền Chí Thành rời khỏi xưởng quần áo, vì không có chuyện gì gấp nên cả hai chậm rãi tản bộ đến cửa hàng sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận