Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 129
Dù sao Điền Chí Thành tới Kinh Thị lần này cũng là lần đầu tới thăm người ta, người ta cũng giúp đỡ anh nhiều như vậy, Triệu Trình đương nhiên sẽ chọn đồ tốt đưa tới, ít nhất anh ấy không thể để cho Điền Chí Thành phải mất mặt.
"Anh Trình Tử, cuối năm sẽ có rất nhiều người tới thăm người thân và bạn bè, anh có thể đi tìm hiểu bọn họ một chút, đợi đến lúc em trở lại chúng ta có thể có một năm tốt đẹp rồi." Điền Chí Thành nói rất khó hiểu, nhưng Triệu Trình lại có thể hiểu được rõ ràng.
"Yên tâm đi, chuyện này anh đã sớm hỏi thăm rồi. Tàu sắp chạy rồi, anh đợi em quay lại." Triệu Trình cười toe toét, vây tay tiên Điền Chí Thành lên tàu.
Điền Chí Thành đeo đồ đạc của mình sau lưng, xách tay túi đồ mà Triệu Trình đưa cho bước lên tàu, Mục Hiểu Hiểu xách túi trái cây đi theo sau anh.
Trên tàu đầy ắp người, tiếng nói ồn ào huyên náo, cộng thêm trời lạnh nên không mở cửa kính nên trong toa tàu có mùi, mùi đó cũng không dễ chịu gì.
Điền Chí Thành dẫn Mục Hiểu Hiểu đi qua mấy toa tàu, đến toa giường nằm thì ít người hơn rất nhiều.
"Hiểu Hiểu, em ngồi trên giường trước, anh đi cất hành lý đã."
Mục Hiểu Hiểu treo trái cây lên tường, ngồi xuống giường dưới.
Triệu Trình đặt vé cho bọn họ một giường trên một giường dưới, cũng may hai cái giường này cùng ở một chỗ, vé giường dưới rất khó mua, có thể mua được một vé là đã rất hiếm rồi.
Hiển nhiên Triệu Trình cũng có lòng, Điền Chí Thành để hành lý lên giường ở tầng trên, sau đó cùng ngồi xuống cùng Mục Hiểu Hiểu.
Một lát sau, các toa giường nằm đều lần lượt chật kín người, tuy không đông bằng toa ghế ngồi nhưng cũng không còn một chiếc giường trống nào.
Đối diện giường Điền Chí Thành là giường một gia đình ba người, người đàn ông đeo kính, nhìn qua khá lịch sự sang trọng, người phụ nữ để tóc xoăn, ăn mặc tao nhã, cô bé khoảng bốn năm tuổi, ăn mặc như búp bê Tây Dương, ngồi ở giữa hai vợ chồng.
"Cô bé thật đáng yêu, em ăn quýt này." Mục Hiểu Hiểu bị vẻ ngoài dễ thương của cô bé hấp dẫn, cầm một quả quýt đưa sang.
Cô bé nhìn sang ba mẹ, chờ khi người phụ nữ tóc xoăn gật đầu, mới cầm lấy quả quýt, hiển nhiên là con nhà có giáo dục.
"Em cảm ơn chị." Cô bé đưa quả quất cho người đàn ông đeo kính, nũng nịu nói: "Ba, ba bóc cho con đi"
Cô bé ăn quýt, đôi mắt ngọt ngào cũng híp cả lại.
"Các em đi thăm người thân sao?" Người phụ nữ tóc xoăn cười hỏi.
" Vâng, nhân dịp cuối năm đến thăm họ một lúc, nếu không đến sang năm lại không có thời gian." Điền Chí Thành nói.
“Thật trùng hợp, nhà chị cũng như vậy."
Mấy người trò chuyện qua lại, dân dần cũng quen thuộc với nhau hơn.
Hóa ra hai vợ chồng là giáo viên trong thị trấn, người đàn ông tên là Đới Chương là người tỉnh Giang, người phụ nữ tên Tề Lan, là người Kinh Thị.
Vì công việc phân công, Tề Lan đến tỉnh Giang làm việc rồi gặp Đới Chương, sau khi hai người kết hôn sinh được một cô con gái là Đới Nhã Vân.
Hằng năm vào khoảng cuối năm, Đới Chương và Tề Lan sẽ đưa con gái Đới Nhã Vân về thăm gia đình bên ngoại, chờ qua năm mới lại trở về tỉnh Giang, cũng vì đầu năm khá bận rộn nên không có thời gian về nhà ăn Tết.
"Vừa vặn vậy, chúng ta còn có thể cùng nhau trở về tỉnh Giang, cũng có bạn đồng hành, trên đường đi có thể tán gẫu môt chút." Tê Lan là người hào phóng, có lẽ bởi vì cô ấy là giáo viên nên cũng nói rất nhiều.
Tề Lan và Đới Chương nghe được Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu vừa thi đỗ đại học, sang năm sẽ tới Thượng Hải học tập, không khỏi cảm thán nói: "Thật may kỳ thi tuyển sinh đại được được tổ chức lại, nếu không không biết còn có bao nhiêu sinh viên phí cả đời ở lại nông thôn đâu."
Có lẽ nhận ra lời mình nói không thích hợp, Tê Lan lại nói thêm: “Chị cũng không nói nông thôn không tốt, chỉ là có những học sinh hết sức ưu tú, bọn họ nên tiếp tục phát triển bản thân, tương lai cống hiến xây dựng cho tổ quốc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận