Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 222
"Được, sao lại không được chứ." Bản thân Điền Chí Thành cũng đang làm như vậy, phương pháp này khiến anh bớt việc trên người, lại kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng yêu cầu chính là cần tìm người đáng tin cậy.
"Thượng Hải lớn như vậy, điều kiện sinh hoạt so với nông thôn của chúng ta tốt hơn rất nhiều, sau khi chia ra, hàng hóa của chúng ta có thể được tiêu thụ nhanh hơn ra bên ngoài.' Triệu Trình ngừng lại, sau đó anh lại nói tiếp: "Nhưng anh chỉ mới mở quầy hàng buôn bán được vài ngày, chờ bên anh ổn định rồi chuẩn bị cho tốt việc tìm người thích hợp, vấn đề anh đang lo chính là, bên em có thể cung cấp đủ hàng hóa không."
Triệu Trình không sợ việc không được tìm nhà buôn thích hợp để hợp tác, vì chỉ cần lợi nhuận, thì không ai không chấp nhận. Anh ta chỉ sợ nguồn cung cấp hàng hóa bên Điền Chí Thành, nếu bên họ không cung cấp được một lượng hàng hóa lớn, sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai bên.
"Anh Trình, chuyện này anh không cần lo lắng, hàng hóa sẽ cung cấp đủ, anh muốn bao nhiêu, em sẽ kéo hàng về cho anh bấy nhiêu." Điền Chí Thành cười cười, với năng suất sản xuất khổng lồ ở hiện đại, chỉ cần họ nuết trôi, thì muốn bao nhiêu cũng được.
"Tốt!" Triệu Trình gật đầu cười, anh sẽ bắt đầu suy nghĩ đến việc khảo sát mấy đối tượng có thể hợp tác, nhanh chóng phân phối hàng ra ngoài, kiếm được tiền, liền có khả năng mua một căn nhà ở thành phố lớn này.
So với huyện Kinh, Thượng Hải đúng là một thế giới khác, kiếm tiền ở Thượng Hải rồi an cư lập nghiệp ở đây, còn tốt hơn cuộc sống vất vả tìm cái ăn sống qua ngày ở nông thôn.
Hai người lại tâm sự vài câu, đến khi thấy thời gian đã trễ, Triệu Trình mới trở về phòng trọ của anh ta. ...
Vào tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng hơn, khoảng thời gian này Điền Chí Thành có đi đến Kinh Thị một chuyến nữa, thời gian trôi qua liền đến kỳ nghỉ hè.
Điền Chí Thành cùng mục Hiểu Hiểu phải về nông thôn, Vương Tĩnh luyến tiếc cả hai, bất quá con gái bà đã gả chồng chắc chắn không thể ở nhà mẹ đẻ lâu được, huống hồ nhà bà còn có hai vị đại Phật kia.
Ngày chuẩn bị lên xe lửa về quê, Điền Chí Thành cùng mục Hiểu Hiểu chỉ thu thập vài bộ quần áo, cùng một chút quà mua về tặng quả phụ Điền cùng Lý Hoa Hương, thu dọn xong cũng đủ hai cái ba lô lớn. Vương Tĩnh và Chu Chính đưa tiễn cả hai lên xe, hai ông bà còn đưa cho hai vợ chồng Điền Chí Thành một chút đồ vật.
"Mẹ còn chưa gặp mẹ con, trong thời gian ngắn sắp tới cũng không có cơ hội gặp được, mấy món quà này đưa con mang về, đều là chút đồ dùng sinh hoạt cần thiết, con thay mẹ chào hỏi mẹ con nhé." Vương Tĩnh nói chuyện với Điền Chí Thành, lại đưa mắt lưu luyến mà nhìn về Mục Hiểu Hiểu.
Dù thời gian nghỉ hè chỉ hơn hai tháng, Vương Tĩnh vân lo lắng con gái về nông thôn sẽ chịu khổ, nên bà dúi vào tay cô không ít tiền giấy.
"Cả hai phải trở về trước khi trường học khai giảng năm học mới đấy, lúc mẹ rãnh sẽ qua dọn dẹp nhà của hai đứa." Vương tĩnh nắm lấy tay mục Hiểu Hiểu, vành mắt bà đột nhiên đỏ lên.
"Được rồi, hai đứa chỉ về quê chơi thôi, cũng không phải không trở lại đây." Chu Chính ôm lấy bả vai Vương Tĩnh, an ủi bà.
Đôi mắt của Mục Hiểu Hiểu cũng đỏ ửng lên, một bàn tay của cô được Điền Chí Thành nắm trong tay anh.
Chu Chính thấy sắp tới giờ xe lửa rời bến, ông liền vẫy tay với bọn họ: "Hai đứa mau lên xe đi, nhớ chú ý an toàn nhé." "Chú Chu, chú dẫn mẹ trở về nhà đi, cháu cùng Hiểu Hiểu lên xe nhé, hẹn gặp lại mọi người sau." Điền Chí Thành xách theo đồ vật, rồi cả hai cùng bước lên xe lửa.
Trước khi trở về quê, Điền Chí Thành đã gửi cho Triệu Trình một lượng hàng hóa lớn đủ để kinh doanh trong vòng hai ba tháng, khiến phòng thuê của Triệu Trình đầy ắp chật kín các loại hàng hóa .
Bạn cần đăng nhập để bình luận