Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 220

Chương 220Chương 220
"Lúc nãy em không thấy sao? Hàng hóa của em tốt, đương nhiên là bán rất được." Triệu Trình tươi cười lộ ra hàm răng trắng, không chỉ như vậy, ngoại trừ buổi sáng ngày đầu tiên có chút vắng vẻ, nhưng lúc sau thì khác, có một khách thì sẽ có hai người khách, từ từ đông khách hẳn, lợi nhuận thu vào rất khả quan.
Quầy hàng của Triệu Trình bán đồ mới lạ và đẹp, giá cả cũng không đắc, khách hàng từng mua qua đều có ấn tượng, họ biến thành khách quen, lần sau còn giới thiệu hoặc dẫn bạn bè đến mua, chỉ cần ai bước vào chợ đều sẽ thấy quầy hàng của Triệu Trình được nhiều người vây quanh nhất, bản tính của con người chính là tò mò, nên quầy hàng càng hấp dẫn sự chú ý của nhiều người đến xem.
Vì có sự chú ý cùng sự quan tâm của khách cũ khách quen, nên việc buôn bán của quầy hàng rất nhanh tiến vào quỹ đạo, dần ổn định.
Lúc này lại là mấy người cuối tuần, việc kinh doanh lại càng tốt, Điền Chí Thành quan sát quầy hàng, anh thấy hàng hóa trên quầy đã được bán hết hơn phân nửa.
"Cũng là do anh Trình biết cách ăn nói, em bên cạnh đều nghe thấy được." Điền Chí Thành khen anh †a.
Triệu Trình từng làm việc mấy năm ở chợ đen, mồm mép lời nói không thua bất cứ ai, muốn kinh doanh tốt ở chợ đen ngoài việc cần một đôi mắt độc, còn cần một cái miệng biết giao tiếp tốt.
Vì Triệu Trình giao tiếp khá nhanh nhẹn, lại biết cách mời chào khách hàng, nên quầy hàng chỉ mới buôn bán có mấy ngày ngắn ngủi, mà việc kinh doanh lại thuận lợi như vậy.
"Nếu em ở lại Kinh Thị thêm hai ba ngày nữa, chắc chắn anh sẽ chạy đi tìm em rồi lôi em về." Triệu Trình cười ha ha vui vẻ nói: "Số hàng hóa trên tay anh đã vơi hết hơn phân nửa rồi, em lại bổ sung cho anh một chút hàng nữa đi."
"Được, hai ngày sau em sẽ mang hàng đến cho anh."
Chợ này có rất nhiều lái buôn, lưu lượng khách hàng cũng lớn, sau này chỉ cần việc buôn bán không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn Triệu Trình sẽ đứng vững gót chân ở đây, không nói đến việc tương lai giàu có hay phú quý gì, nơi đây còn giúp anh ta kiếm được nhiều tiền hơn việc buôn bán ở chợ đen.
Điền Chí Thành nhìn Triệu Trình như vậy, anh yên tâm nói: "Anh Trình làm việc của anh đi, em trở về trường học một chút, buổi tối nếu anh rảnh rỗi không có việc qì làm, thì đến nhà em ăn cơm." "Được, em mau trở về trường học đi, nào anh dọn quầy xong sẽ đi tìm em." Triệu Trình gật đầu đáp ứng, đúng là buổi tối anh ta có chuyện muốn nói với Điền Chí Thành.
Điền Chí Thành đi từ chợ ra, anh trực tiếp gọi xe để về trường học, sau khi báo cáo trả phép xong, thì lúc này trường đã đến giờ tan học, Điền Chí Thành liên đi tìm Mục Hiểu Hiểu.
Ở khu dạy học, Mục Hiểu Hiểu cùng một cô gái tóc ngắn có dáng người thấp bé cũng đi với nhau ra ngoài.
"Hiểu Hiểu." Điền Chí Thành gọi cô, anh không quen biết cô gái đứng bên cạnh cô, anh còn đoán đây là bạn học mà Hiểu Hiểu mới quen.
Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy anh, cô liền tươi cười vẫy tay với anh, sau đó cúi đầu nói vài câu với cô gái bên cạnh, rồi vội vàng chạy đến chỗ Điền Chí Thành.
"Sao lần này anh trở về trễ thế, bên Kinh Thị có chuyện gì sao?" Mục Hiểu Hiểu nắm lấy tay Điền Chí Thành, cô nghiêng đầu hỏi anh.
Điền Chí Thành thường xuyên đi Kinh Thị, tối đa tầm hai ba ngày anh sẽ trở lại, nhưng lần này lại chậm trễ gần hai ngày, Mục Hiểu Hiểu không nhịn được mà lo lắng hỏi vài câu.
"Không có việc gì, chỉ là anh tốn chút thời gian để tìm kho hàng thôi." Điền Chí Thành đơn giản giải thích, cả hai chậm rãi bước đến cổng trường, Điền Chí Thành nói đến việc buổi tối Triệu Trình sẽ đến nhà họ ăn cơm cho cô biết.
"Em đã học một ngày rồi, về nhà đừng nấu cơm." Điền Chí Thành cười nói: 'Lát nữa em cứ về nhà trước đi, anh đến tiệm cơm mua vài món đồ ăn về là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận