Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 230
"Chào anh." Vương Phượng Anh giờ đã đoán được mục đích khiến Mục Hiểu Hiểu nhất quyết lôi kéo cô ấy đi chơi chung, nên khi nhìn thấy Triệu Trình cô ấy liền thấy ngại ngùng.
"Anh chào eml" Triệu Trình bỗng đứng thẳng lưng, khóe môi mím chặt, anh ta nhìn chai nước quýt trên tay Mục Hiểu Hiểu, theo bản năng mà đưa chai nước quýt trong tay đến trước mặt Vương Phượng Anh.
Vương Phượng Anh nhìn Triệu Trình một cái, thấy anh ta không nói lời nào, nhưng Vương Phượng Anh lại cảm nhận được sự khẩn trương của đối phương, cô đưa tay nhận lấy chai nước quýt, khóe miệng cô hơi nhếch lên, nhỏ giọng nói lời cảm ơn với anh ta.
Hai người đã được giới thiệu để quen biết nhau, cả nhóm bắt đầu đi về phía hồ.
Điền Chí Thành và Triệu Trình đã mua vé chèo thuyền trước, đúng lúc có một con thuyền bốn chỗ ngồi còn trống, thuyền là dùng chân để đạp, cần hai người đạp thuyền, một người lái thuyền.
Điên Chí Thành và Triệu Trình sẽ cùng nhau đạp thuyền, Mục Hiểu Hiểu và Vương Phượng Anh sẽ ngồi ở đậu thuyền, Mục Hiểu Hiểu vừa phụ trách lái thuyền vừa nói chuyện phiếm với Vương Phượng Anh, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện vài câu với Điền Chí Thành.
Hai vợ chồng họ anh một câu em một lời, từ từ đem chủ đề trò chuyện chuyển lên người Triệu Trình hoặc Vương Phượng Anh, để cả hai có chút thông tin về nhau, sau khi chèo thuyền được nửa hồ, lúc này Triệu Trình và Vương Phượng Anh đã hài hòa hiểu rõ nhau một chút, cả hai mới bắt đầu nói chuyện hỏi thăm nhau vài câu.
"Anh Trình, anh đến đây cầm lái đi, để em đạp thuyền với chồng em, em cũng muốn thử đạp." Mục Hiểu Hiểu thấy không khí giữa hai người họ đã thoải mái hơn, liền nhường vị trí cầm lái cho Triệu Trình, chủ yếu là để Triệu Trình có nhiều cơ hội nói chuyện với Vương Phượng Anh.
Triệu Trình đương nhiên hiểu được chủ ý của Mục Hiểu Hiểu, khuôn mặt anh ta có chút đỏ lên, thật may mắn là anh ta có nước da ngăm đen nên không ai nhận ra.
Đến khi Triệu Trình cùng Mục Hiểu Hiểu thay đổi vị trí cho nhau, anh ta ngồi xuống ở chỗ đầu thuyền để cầm lái, lúc này khoảng cách giữa anh và Vương Phượng Anh chỉ cách nhau có nửa cánh tay.
Lúc này Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu mặc kệ hai người kia, hai vợ chồng hưởng thụ niệm vui cùng đạp thuyền với nhau, cả hai chơi rất vui vẻ.
Mấy người ho đạp thuyền quanh hồ mấy vòng, vừa nói chuyện vui vẻ vừa đạp thuyền với nhau, cả nhóm chơi cả buổi mới từ từ trở về.
Lúc trở về, Triệu Trình và Vương Phượng Anh đều không tỏ thái độ gì, cũng không nói chuyện này thất bại, nhưng sau này chỉ cần Vương Phượng Anh đến nhà tới Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu ăn cơm, Triệu Trình nhất định sẽ có mặt.
Đôi vợ chồng Điền Chí Thành đã không cần đoán kết quả nữa, cũng biết Vương Phượng Anh có tám phần sẽ trở thành cô vợ trong tương lai của Triệu Trình.
Trên việc kinh doanh, Triệu Trình lại tìm thêm người phụ bán hàng, anh nhập hàng và bán ra ngày càng nhiều, đến cuối năm anh ta lại quen biết vài người đáng tin cậy, Triệu Trình bắt đầu hợp tác bán sỉ cho bọn họ.
Kinh doanh đến năm thứ hai, Triệu Trình thu về lợi nhuận rất khả quan.
Công việc chính của Điền Chí Thành là đầu cơ trục lợi từ Taobao, chuyên xuất hàng cho bên Triệu Trình, đương nhiên anh cũng là người có lợi nhuận càng lớn hơn, ngoài bên Triệu Trình, Điền Chí Thành còn xuất hàng cho bên Lê Thư, sự nghiệp kinh doanh của ông ấy còn lớn hơn mấy chục lần bên Triệu Trình, nhờ lợi nhuận khổng lồ thu được từ hai bên, mà túi tiền trên Taobao của anh tăng lên gấp mấy lần. Thời tiết ngày càng lạnh, chớp mắt liền tới tháng mười hai, bầu trời Thượng Hải vừa hạ hai cơn mưa tuyết, trên mặt đất đã xuất hiện từng lớp tuyết trắng xóa.
Một lớp băng mỏng xuất hiện trên mặt bát, nếu người đi đường không chú ý sẽ rất dễ trượt chân té ngã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận