Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70

Chương 232

Chương 232Chương 232
Trong nhà rất ấm áp, bọn họ đợi không bao lâu thì Chu Chính đã trở về, chiếc áo khoác len màu nâu nhạt trên người có chỗ đậm màu có chỗ nhạt màu, ông vỗ võ để rơi mấy bông tuyết trên người, ông dự định sẽ vào nhà sẽ oán trách với Vương Tĩnh vài câu, nhưng khi nhấc đầu lên liên nhìn thấy Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu trong phòng khách.
"Chí Thành và Hiểu Hiểu tới rồi à." Chu Chính chào hỏi cả hai khi bước vào phòng khách, lúc này Vương Tĩnh từ phòng bếp đi ra.
"Bộ bên ngoài tuyết rơi hay trời mưa à, sao quần áo ướt như vậy, mau thay bộ khác ra đi." Vương Tĩnh vội vàng bước vào phòng lấy áo khoác sạch sẽ cho ông, rồi nói.
"Tôi đi ngang qua một gốc cây, gió thổi khiến cành lá lung lay, băng tuyết trên cây rơi hết trên người tôi rồi." Chu Chính vừa cười vừa giải thích cho Vương Tĩnh nghe, ông cũng tùy ý bà mặc cho ông cái áo khoác lên người.
Đối thoại giữa cả hai đơn giản lại ấm áp, cũng thể hiện sự ăn ý với nhau.
Vẫn là đến giờ cơm tối, hai anh em Chu Lỗi và Chu Lộ mới ra khỏi phòng riêng, giống như ngôi nhà này chỉ là cái khách sạn, chỉ thỏa mãn nhu cầu ăn cơm ngủ nghĩ của bọn họ.
Trên bàn ăn cơm, Chu Chính vừa ăn cơm vừa nói chuyện với mọi người, không khí đôi bên rất tốt, ngoại trừ hai anh em Chu Lỗi và Chu Lộ, bẩm sinh thích phá hư không khí ấm áp của người khác, thỉnh thoảng Chu Chính sẽ tìm một chút đề tài để hai anh em bọn họ tham dự vào, kết quả chỉ nhận được mấy lời hờn dỗi, khiến Chu Chính tức giận cũng lười quan tâm đến hai anh em nhà này.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Điền Chí Thành mới lấy ra một túi giấy chứa giấy tờ nhà đất và hợp đồng mua bán nhà.
"Mẹ, chú Chu, lúc trước khi con và Hiểu Hiểu tới Thượng Hải, cả người không có tiền, mọi mặt đều được chú Chu và mẹ hỗ trợ giúp đỡ, con và Hiểu Hiểu đều rất biết ơn hai người." Điền Chí Thành đặt túi giấy đến trước mặt Chu Chính và Vương Tĩnh, anh nói tiếp: "Một căn nhà có ý nghĩa quá lớn đối với chúng con, con và Hiểu Hiểu không muốn chiếm lợi ích từ cả hai người."
"Hai đứa làm gì vậy, căn nhà kia đều do chú và mẹ của Hiểu Hiểu muốn tặng vợ chồng hai đứa, các cháu cứ yên tâm nhận lấy." Chu Chính tưởng rằng bên trong túi giấy là tiền, dù nói gì ông cũng không dám nhận. "Đúng vậy, tốt nhất là cứ nhận đi, nếu không cha tôi và dì Tĩnh lại lo lắng hai người sinh hoạt không tốt, lại tiếp tục trợ cấp cho hai người." Chu Lỗi ngồi một bên nhếch mép nói lời quái gỡ.
Vương Tĩnh nhíu mày, nhưng bà không để ý Chu Lỗi.
Chu Chính nắm lấy tay Vương Tĩnh, ông trừng mắt tức giận liếc mắt nhìn Chu Lỗi, nói: 'Không nói được lời nào hay thì đừng nói, con không nói thì không ai nghĩ con bị câm đâu.”
"Chú Chu, hai người hãy nhìn đồ vật bên trong túi trước đi." Điền Chí Thành bình thản nói.
Hai người Chu Chính và Vương Tĩnh nhìn nhau, sau đó mới lấy chiếc túi trên bàn đến, rồi mở ra xem. Bên trong là giấy tờ về nhà đất, cùng vài tờ hợp
đồng mua bán nhà.
"Đây là... ?" Vương Tĩnh ngạc nhiên.
"Mẹ, đây là giấy tờ của căn nhà bên cạnh nhà con, chúng con mới mua cho hai người, hiện tại đã tu sửa và trang hoàng xong, chỉ cần hai người đi qua là có thể vào ở." Mục Hiểu Hiểu giải thích cho bọn họ biết.
"Thời tiết mùa đông giá rét thế này, mẹ lại vất vả qua lại để tặng đồ cho chúng con, như vậy cũng không tiện cho mẹ, lại khá nguy hiểm, nếu thời tiết không tốt, mẹ cứ ở lại căn nhà bên cạnh, không cần phải chạy qua chạy lại nữa." Điền Chí Thành lại nói tiếp: 'Đây là chút thành ý của con và Hiểu Hiểu, vừa lúc con kiếm được chút tiền, nên con mong muốn có thể hiếu kính báo đáp cho mẹ và chú Chu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận