Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 92
Máy kéo mang theo một đống gia cụ, một đường từ thôn Vương chạy về huyện thành, Điền Chí Thành để Triệu Trình chạy đến công xã, để mua hai con gà, chút thịt heo cùng lỗ tai heo, anh lại mua thêm con cá.
Sau khi mua xong đồ ăn, mới chậm rãi chạy xe về thôn Chu Điền.
Vào thôn, chiếc máy kéo chở đầy gia cụ tỉnh xảo khiến thôn dân chú ý, bọn họ đều đoán đây hẳn là nhà quả phụ Điền, nhà mới xây trong thôn chỉ có một nhà của bà.
Máy kéo chạy rất chậm, rất nhiều đi theo phía sau để vây xem.
Xe chạy đến của nhà Điền Chí Thành liền dừng, hai người Điền Chí Thành cùng Triệu Trình cởi dây thừng, sau đó cả hai cùng nhau mang theo từng loại gia cụ dọn vào trong nhà.
Bàn mới đước đặt ở nhà chính, thay thế cái bàn cũ, hai băng ghế dài cũng cho về hưu, thay bằng tám cái ghế dựa đặt xung quanh bàn mới.
"Qủa phụ Điền, dạo này nhà cô chắc dùng không ít tiền nhỉ, vừa mới sửa nhà xong liền làm gia cụ mới, xem ra mấy năm nay tích cóp không ít của cải." Người đứng ở cửa vây xem không ít, trong đó có Hàn Ngọc Phân sống ở nhà bên cạnh đứng nhìn.
"Này chứng minh người ta có tích cóp tiền, mười mấy năm không thấy người nhà này ăn được vài bữa có thịt, đâu giống chúng ta tiêu tiền cả nắm." Hàn Ngọc Phân cười cười, ác ý nói: 'Chí Thành nhà người †a mấy năm nay cũng kiếm tiền, không biết ở trong thành làm công việc gì, cả đống tiền đều gửi về nhà, xây căn nhà thì tính là cái gì, người ta mỗi ngày đều nấu thịt kho tàu ăn đấy, mấy người còn không thấy đâu."
Trong giọng Hàn Ngọc Phân đều lộ ra sự ghen ghét, từ khi Điên Chí Thành xây lại nhà, Hàn Ngọc Phân liền không thoải mái, hai nhà bọn họ sống bên cạnh nhau, sao cô nhi quả phụ như nhà quả phụ Điền lại có thể xây nhà mới.
Người ta không chỉ xây nhà mới, gia cụ cũng mua mới hết.
Hàn Ngọc Phân phân ngầm suy đoán, không lẽ Điền Chí Thành làm chuyện trộm cắp gì, bằng không sao lại có tiền xây nhà mua nhiều đồ vật như vậy?
Trong lời Hàn Ngọc Phân đều có ý ám chỉ Điền Chí Thành làm chuyện bất chính, quả phụ Điền dù có tính tình tốt cũng không nhịn được.
"Ngọc Phân, bộ cô từng cọ nồi nhà chúng tôi à? Sao lại biết nhà tôi mỗi ngày ăn thit kho tàu, nhà tôi xây lại nhà đều phải mượn tiền họ hàng bạn bè thân thích, sao vào trong miệng cô là do Chí Thành nhà tôi lại trộm tiên nhà họ Vương, sao tôi không thấy tiên đâu, chẳng lẽ đều chạy vào túi cô rồi à2"
"Tôi không phải đang suy đoán sao, tôi nhìn thấy gia cụ mới nhà cô mà phát thèm, còn tưởng nhà cô phát tài đấy." Hàn Ngọc Phân vẫn ghen ghét mà đáp lại.
Từ trong nhà Điền Chí Thành cùng Triệu Trình đã nghe thấy lời của Hàn Ngọc Phân, bên ngoài mọi người còn ồn ào, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cùng đi ra ngoài.
Triệu Trình cao to, anh đi nhanh qua đó, trừng mắt nhìn Hàn Ngọc Phân, ánh mắt anh nhìn rất dọa người khác.
"Điền Chí Thành là anh em của tôi, đi theo tôi vào xưởng dệt làm việc, tiền kiếm ra đều là tiền vất vả, em tôi sắp kết hôn, tôi đưa tặng một bộ gia cụ, sao không được?" Triệu Trình hừ một tiếng, nói: "Nghe ý tứ của bà, có phải là chỉ có nhà bà kiếm tiên, không muốn người khác chăm chỉ kiếm tiền làm giàu, người khác kiếm được tiền, đều là những đồng tiền trộm được phải không?”
“Tôi không có nói như vậy." Hàn Ngọc Phân sợ tới mức lui ra phía sau hai bước, thấy Triệu Trình nhấc chân đi hướng về phía bà ta, bà ta cho rằng đối phương muốn động thủ đánh bà, liền xoay người vội vàng chạy về nhà.
Triệu Trình thấy Hàn Ngọc Phân chạy rồi, liền liếc mắt nhìn mấy người đang tò mò vây xem xung quanh, mọi người nhìn vẻ mặt hung dữ của anh ta, đều ồn ào kéo nhau rời đi.
“Anh Trình, không ngờ tới anh cũng có một mặt sát khí như vậy đấy." Điền Chí Thành cười trêu ghẹo nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận