Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 67
"Ngày mai con lên thị trấn mua đồ đạc, tiện mang xe đạp đã mua về luôn." Chờ khi có xe đạp rồi, anh đưa Mục Hiểu Hiểu ra ngoài sẽ tiện hơn rất nhiều.
"Nhớ mang theo hai cân đường về, đến lúc đó tặng cho bác Mai Hương của con, người ta đã giúp đỡ cho nhà mình không ít rồi." Quả phụ Điền hài lòng thở dài, cười nói: 'Chờ cho chuyện xây cất nhà cửa xong xuôi, liền có thể tổ chức hôn sự cho con và Hiểu Hiểu."
Nghĩ đến năm sau là có thể bế cháu trai, quả phụ Điền còn cười tươi hơn lúc nãy.
Điền Chí Thành cùng quả phụ Điền thu dọn một số đồ vặt linh tinh, đem bỏ vào trong nhà lá, vốn dĩ đó là một cái chuồng heo, năm rồi quả phụ Điền bận bịu đi kiếm điểm công, không có thời gian đem heo con về nuôi, nhà lá vẫn cứ nằm trống không ở đó.
Đem cất đồ vặt linh tinh xong xuôi, dư lại mấy cái hòm vỡ với chăn đệm, còn lại tất cả các nội thất đều đã qua tám đời, tay mẻ chân gãy, cứ thế sửa chữa qua lại mà dùng.
Quả phụ Điền có chút tiếc nuối, muốn giữ lại để dùng tiếp, Điền Chí Thành vội vàng ngăn cản.
"Mấy cái này mẹ cũng đừng giữ lại nữa, đến lúc đó có nhà mới rồi, dùng mấy cái này cũng khó coi, ngày mai con đấn thị trấn tìm anh Trình, nhờ anh ấy kiếm cho mình một ít đồ nội thất mới."
"Lần này kết hôn đã tiêu không ít tiền, lại còn xây nhà, rồi mua nội thất, rốt cuộc con đã kiếm được bao nhiêu tiên thế?" Quả phụ Điền trừng mắt nhìn Điền Chí Thành, đánh lên tay của Điền Chí Thành một cái: "Mẹ cũng không có nói là giữ lại hết, mấy cái kia trông còn rất tốt, nhất định phải giữ lại mà dùng."
Quả phụ Điền cũng biết là nhà mới nhưng dùng đồ cũ thì sẽ khó coi, mà cái đó còn phải phụ thuộc vào điều kiện của gia đình, gia sản của bọn họ không nhiều, con trai lại là người tiêu xài tiên bạc hoang phí, nếu như bà không kiểm soát thì tiền bạc thể nào cũng hết sạch.
"Đấn lúc đó nếu như con thấy không đẹp, vậy thì đặt hết trong phòng của mẹ, gian nhà giữa với phòng của con thì đặt đồ mới, nhất định sẽ không làm con mất mặt."
Điền Chí Thành cảm thấy không nên tranh luận cùng với quả phụ Điền, lúc này có nói cái gì cũng đều sẽ bị dạy dỗ cho một trận, chờ đến lúc có nội thất mới rồi nói sau...
Điền Chí Thành cất phiếu xe đạp đi đến thị trấn, dự định tìm cách gì đó để kiếm được một khoản tiền.
Trong tay quả phụ Điền có hơn 300 đồng, tính toán chỉ phí vật liệu và tiền nhân công, có lẽ còn có thể dư ra một chút.
Bên trong chợ đen, Triệu Trình đang bận bịu sục sôi ngất trời, anh ta mới vừa đi lấy hàng từ nông thôn về.
Mấy thứ đồ thổ sản vùng núi của nông thôn ở trong thành phố bán rất hút hàng, lần nào Triệu Trình cũng đều có thể kiếm được 80 đến 100 đồng, nhưng cái nghề này lại quá gian khổ, mệt đến muốn chết cũng chính là vì kiếm những đồng tiền vất vả này.
Điền Chí Thành tìm được Triệu Trình, từ xa hô một tiếng "Anh Trình" rồi mới đi đến.
Thổ sản vùng núi Triệu Trình bán cũng gần hết, chỉ còn dư lại mấy cái là hết sạch, cũng không định bán tiếp, dọn dẹp đồ đạc xong xuôi liên lôi kéo Điền Chí Thành đến một bên để nói chuyện.
"Chí Thành, lâu rồi không gặp em, khỏe quá nhỉ." Triệu Trình cười vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của Điền Chí Thành, lời nói trêu ghẹo.
"Cái này là do mới vừa thu hoạch xong, nếu không ăn cơ thể sẽ không chịu được, ăn nhiều thì làm được nhiều, thịt liền dày lên."
"Được đó, rốt cuộc thì em cũng thành người của gia đình rồi." Triệu Trình vừa lòng gật đầu, lại hỏi: "Tới thị trấn có chuyện gì sao, có cái gì cần anh hỗ trợ không, nếu có việc thì anh có thể giúp em, cứ việc nói, đừng khách sáo gì cả."
"Anh Trình, em xem anh như là đại ca của mình, nhất định sẽ không khách sáo với anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận