Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 100: Hồng Y hâm mộ, thực lực bán tiên của Thác Bạt Dã!

Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Sử dụng "Tiên đạo chân giải" nói ra tất cả những gì biết về "Độc Cô cửu kiếm" kiếp trước, đây là chuyện trước mắt ta có thể làm, còn Bảo Nhi có thể lĩnh ngộ nhiều hay ít, lại có thể chân chính tu luyện thành công "Độc Cô cửu kiếm" hay không, phải xem chính nàng ấy.”
Trần Trường An vẫn chưa quấy rầy Linh Bảo Nhi.
Ngồi về ghế, quan sát tất cả.
Cuối cùng, kiếm ảnh hình người thi triển "Độc Cô cửu kiếm" tiêu tán, đã hoàn toàn thi triển tất cả "Độc Cô cửu kiếm".
“Bảo Nhi, lĩnh ngộ như thế nào?”
Lúc này Trần Trường An mới mở miệng.
Linh Bảo Nhi hồi thần, nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ.
“Sư phụ đại nhân, “Độc Cô cửu kiếm” này quá thâm ảo, kiếm pháp đồ nhi học ở Cửu Kiếm tông hoàn toàn không so được với kiếm pháp sư phụ đại nhân truyền thụ “Độc Cô cửu kiếm” này, tuyệt hảo kiếm đạo, đồ nhi chỉ có thể cố gắng nhớ kỹ những lời sư phụ nói.”
Trần Trường An hơi mỉm cười.
“Ngươi nhớ kỹ là được, đồ nhi, tư chất của ngươi tuyệt hảo, luyệ “Độc Cô cửu kiếm” này cũng không khó, nhưng ngươi phải ghi nhớ, học tập tuyệt học này, ý chính ở một chữ “Ngộ”, không phải học cố ghi nhớ.
Linh Bảo Nhi nghĩ một lát, không khỏi hỏi.
“Nhưng mà sư phụ đại nhân, đồ nhin cảm thấy uy lực của tuyệt học kiếm đạo này khủng bố, trong đó có rất nhiều biến hóa, tất cả đều là sát chiêu giết địch, không có chút phòng thủ, chẳng lẽ chỉ công không thủ sao?”
Nghe Linh Bảo Nhi nói.
Trần Trường An hơi mỉm cười, nghĩ tới kiếp trước khi xem tiểu thuyết, lúc Phong Thanh Dương truyền thụ Độc Cô cửu kiếm cho Lệnh Hồ Xung, dường như cũng đã hỏi vấn đề tương tự Linh Bảo Nhi.
Cho nên, nghi hoặc của Linh Bảo Nhi không làm khó được Trần Trường An.
Trần Trường An nói.
“Bảo Nhi, “Độc Cô cửu kiếm” có tiến không lui, mỗi chiêu đều là tiến công, tấn công khiến địch không thể không thủ, bản thân mình đương nhiên không cần thủ, với ngộ tính của ngươi, tất nhiên biết đạo lý này, việc đầu tiên ngươi phải làm, đó là lĩnh ngộ kiếm ý của “Độc Cô cửu kiếm” này.”
Linh Bảo Nhi nghiêm túc gật đầu.
“Sư phụ đại nhân, đồ nhi chắc chắn cố gắng tu luyện, sớm ngày lĩnh ngộ kiếm ý!”
“Vậy ngươi đi đi, cố gắng tu luyện.”
Trong lòng Trần Trường An thở dài nhẹ nhõm một hơi, dạy Bảo Nhi tu luyện, chuyện này cuối cùng cũng đã lừa gạt qua.
Còn cuối cùng Linh Bảo Nhi có tu luyện “Độc Cô cửu kiếm” này đến cảnh giới nào, là chuyện Trần Trường An không cần để ý.
Những ngày kế tiếp, sinh hoạt của Trần Trường An lại một lần nữa yên tĩnh như trước.
Linh Bảo Nhi cảm ngộ “Độc Cô cửu kiếm” mà Trần Trường An truyền thụ, ngày nào cũng luyện kiếm, nghiền ngẫm nội dung quan trong trong kiếm quyết kia.
Mỗi một ngày, đều có thể cảm nhận được kiếm đạo của mình từ từ tăng lên!
Mà khi thi triển “Độc Cô cửu kiếm”, cho dù trong cơ thể Linh Bảo Nhi có pháp lực kinh người, cũng không cách nào luyện kiếm được lâu.
Rất nhanh, pháp lực trong cơ thể đã khô cạn không còn, cả người sức cùng lực kiệt.
Càng là như thế, Linh Bảo Nhi cũng càng thêm hưng phấn.
Cũng đủ khiến nàng ấy kinh hãi, rốt cuộc môn tuyệt học kiếm đạo này có bao nhiêu khủng bố.
Chờ đến khi nàng ấy hoàn toàn nắm giữ, có thể phát huy ra uy lực gì?
Đồng thời, lúc đó kiếm đạo của mình sẽ tăng đến cỡ nào?
Linh Bảo Nhi luyện kiếm tu luyện, cũng không còn thường quấn lấy Trần Trường An.
Trần Trường An nhàn tới nhàm chán, chơi hai ván cờ năm quân với bồ đề.
Hoặc là dạy bồ đề chơi cờ tướng.
Nhưng khiến trong lòng Trần Trường An uất nghẹn chính là.
Sau khi dạy bồ đề những thứ đó.
Mỗi một lần chơi cờ, chính mình thua nhiều thắng ít.
Thậm chí tới sau này, muốn thắng bồ đề một ván, cũng có vẻ rất khó khăn.
Cây bồ đề này, không hổ là trí tuệ lớn.
Trước đó Trần Trường An còn trào phúng bồ đề.
Nhưng hiện tại, hắn cảm nhận được chỉ số thông minh của mình dường như đã bị nghiền áp.
Rồi sau đó, số lần Trần Trường An chơi cờ với bồ đề ít đi rồi.
Hắn có hứng thú khác.
Không sai, sau khi thấy Bảo Nhi luyện kiếm, Trần Trường An đột nhiên có hứng thú.
Tập một loại kiếm pháp kiếp trước đã rất lâu không luyện tập, Thái Cực Dưỡng Sinh kiếm.
Cảm giác nếu mình còn không rèn luyện, thân thể này cũng sắp rỉ sắt.
Già rồi, già rồi, phải dưỡng sinh.
Cứ như vậy, bình yên hai ngày.
Ngày thứ ba.
Thác Bạt Dã mang theo Hồng Y và Cái Đuôi Nhỏ quay về.
“Y nha y nha.”
Cái Đuôi Nhỏ ê a mở miệng, quơ chân múa tay.
Mấy ngày không thấy, yêu khí trong cơ thể nàng ấy tăng trưởng không ít.
Nhưng ngoại trừ y nha y nha, vẫn không thể mở miệng nói cái gì.
Trần Trường An cười.
“Cái Đuôi Nhỏ, sao ngươi vẫn nhỏ như vậy, không lớn lên chút nào.”
“Y nha y nha.”
“Thuộc hạ Hồng Y, tham kiến công tử, những chuyện xảy ra ở Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc, Hồng Y chưa từng đoán trước được, Hồng Y nguyện ý chịu trừng phạt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận