Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 1315 - Thần đao xé trời, hạ gục ba Chân Thần trong nháy mắt!



Chương 1315 - Thần đao xé trời, hạ gục ba Chân Thần trong nháy mắt!




Chân Thần áo lam kia lạnh lùng nhìn A Miêu, nói.
“Nữ nhân, giao thần đao xé trời trong tay ngươi ra đây!”
“Thứ này, không phải thứ ngươi có được!”
A Miêu cạn lời nhìn ba gã Chân Thần đột nhiên tới, sau đó phất phất thần đao xé trời trong tay.
"Tuy thanh đao này rất bình thường, nhưng dựa vào cái gì mà các ngươi muốn thì ta phải cho các ngươi.”
“Còn nữa, các ngươi cản đường chúng ta, nếu không muốn chết, vậy nhanh chóng tránh ra.”
Nghe A Miêu nói, ba gã Chân Thần hơi sửng sốt, không nhịn được mà châm biếm trào phúng.
“Không muốn chết, kêu chúng ta nhanh chóng cút ngay?”
"Lời này phải là chúng ta nói với ngươi mới đúng!”
“Nữ nhân, ngươi cũng biết tu vi của chúng ta rồi, chính là Chân Thần cảnh, đủ để hoành hành một phương sao trời, thựv lực của chúng ta, cũng không phải thứ ngươi có thể so sánh, tuy không biết ngươi lấy được thần đao xé trời này như thế nào, nhưng nếu ngươi không muốn chết, thì nhanh chóng giao thần đao xé trời này ra đây!”
Khi nói chuyện.
Từ trên người ba gã Chân Thần này, có sát ý lành lạnh tràn ra, xem ra là định ra tay.
A Miêu nhíu mày: “Ai cho các ngươi nói chuyện lớn tiếng như vậy, nếu quấy rầy đến công tử, đừng trách ta không khách khí.”
“Lên!”
Ba gã Chân Thần cũng không để ý như vậy, gần như trong cùng lúc, đều tiến về phía A Miêu, ai cũng muốn lấy được thần đao xé trời từ trong tay A Miêu.
Sát ý bộc phá ra từ trên người bọn họ, hiển nhiên muốn giết A Miêu.
A Miêu hừ lạnh, nàng ấy biết tính toán của ba gã Chân Thần này.
Một khi đã như vậy, vậy nàng ấy cũng không cần lưu tình.
Không chút do dự, A Miêu ra tay.
Toàn thân nàng ấy đột nhiên biến mất trên thần thuyền sao trời.
Khi xuất hiện lại một lần nữa, đã ở trước mặt một người Chân Thần.
Tốc độ nhanh như vậy.
Khiến ba gã Chân thần này hoàn toàn không ngờ, đồng tử không khỏi co rụt lại, có vẻ khó có thể tin!
“Tốc độ thật nhanh!”
Đồng thời, trong thời khắc này, cũng khiến trong lòng ba gã Chân Thần nặng nề.
Bọn họ rất rõ ràng.
Hiện tại, bọn họ đã đá phải ván sắt.
Từ tốc độ mà A Miêu thể hiện ra, đã đủ để thấy được sự cường đại của A Miêu, bọn họ hoàn toàn không thể bằng được!
Bọn họ muốn rút lui.
Nhưng A Miêu không định cho bọn họ cơ hội này.
Ra tay trong nháy mắt.
Lực lượng khủng bố, giống như sông nước vỡ đê, lao nhanh ra từ trong cơ thể A Miêu, phát tiết trong toàn bộ thiên địa.
Cũng ngay trong nháy mắt này.
Ba gã Chân Thần, bị A Miêu hạ gục trong nháy mắt.
A Miêu tu vi Thánh Thần cảnh hạ gục ba gã Chân Thần trong nháy mắt, đơn giản như uống nước.
Sau khi giết ba gã Chân Thần, A Miêu bĩu môi.
“Nhất định phải tự tìm đường chết.”
Nhìn thần đao xé trời trong tay, A Miêu hơi mỉm cười: “Nhưng đao này cũng vẫn không tồi, dùng rất thuận tay.”
Sau đó.
A Miêu thu lại thần đao xé trời, trở lại thần thuyền sao trời, tiếp tục khống chế thần thuyền sao trời đi tới tinh hệ Nam Ly!
Tiếp đó, A Miêu khống chế thần thuyền sao trời, mang theo Trần Trường An, tiếp tục đi tới tinh hệ Nam Ly.
Trong sao trời cô quạnh, Trần Trường An và A Miêu cũng không nhàm chán, ngược lại cảm thấy rất tò mò đối với thế giới bên ngoài tinh hệ Ngọc Hành.
Ngày hôm nay.
Trần Trường An và A Miêu đang chơi cờ tướng trên thuyền.
A Miêu đang trầm tư suy nghĩ, tự hỏi phải làm thế nào để phá giải cục diện bế tắc trước mắt.
Nhưng vào lúc này.
Sao trời ở phía xa đột nhiên truyền đến dao động chiến đấu.
Dao động chiến đấu này, vô cùng khủng bố, kinh người.
Giống như dời non lấp biển, lao nhanh khắp toàn bộ thiên địa.
Ngay lập tức, dao động chiến đấu này đã đánh vào trên thần thuyền sao trời.
Khiến cho cả thần thuyền sao trời đều lay động kịch liệt.
Toàn bộ bàn cờ cũng hoàn toàn rối loạn trong một khắc này.
A Miêu cười hì hì.
“Nha, công tử, bàn cờ này bị hủy meo.”
“Cho nên cái này không tính.”
Trần Trường An lạnh nhạt liếc mắt nhìn A Miêu một cái: “Ngươi cảm thấy sao?”
Nói xong, Trần Trường An vung tay lên.
Bàn cờ vốn bị hủy cũng được khôi phục nguyên dạng trong nháy mắt.
Sau khi khôi phục toàn bộ bàn cờ về nguyên dạng, A Miêu buồn bực.
“Được rồi, công tử, ta thua rồi.”
Trần Trường An cười.
“Thua, dựa theo ước định nên làm gì?”
Khuôn mặt A Miêu lập tức hơi đỏ lên, thẹn thùng.
Nàng ấy cúi đầu, cảm thấy rất không được tự nhiên.
“Do dự chỉ khiến mình bại trận, quyết đoán sẽ ăn cả, A Miêu, ngươi nói xem ngươi nên làm gì?”
A Miêu đi đến trước mặt Trần Trường An, đưa lưng về phía Trần Trường An.
Lộ cái đuôi ra, Trần Trường An túm lấy đuôi mèo gợi cảm kia, vuốt ve một chút.
Xúc cảm này, không tồi.
Vốn dĩ hắn vẫn luôn muốn sờ, nhưng mà A Miêu không cho.
Cho nên, đã tiến hành chơi một ván cờ.
Ai thắng, thì có thể yêu cầu đối phương làm một chuyện.
Chuyện này khiến A Miêu rất vui.
Nhưng mà thực đáng tiếc, A Miêu vẫn bại bởi Trần Trường An.
Thật là buồn bực, lại rất thẹn thùng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận