Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 939: Không tổn thương một sợi tóc, xúc động muốn chạy trốn

“Trần Trường An, tuy ta không nhìn thấu tu vi của ngươi, nhưng ngươi cũng không phải là thần thánh, cho nên ngươi căn bản không có biết thần thánh mạnh cỡ nào, ngươi rất hèn mọn, cũng rất đáng thương, mà khi ta lấy ra thực lực chân chính để giết ngươi thì lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể, giết ngươi cũng chỉ là phủi bụi khỏi cơ thể thôi"
“Cơ hội, đã cho ngươi, nhưng ngươi lại không quý trọng"
Trần Trường An nói.
“Ngươi thật mạnh, ta sợ quá, có phải ta còn phải cảm ơn ngươi hay không?"
Lúc này.
Bàn tay to màu bạc đập xuống.
Ầm ầm ầm Thiên địa vang lớn, hư không sụp đổ.
Trần Trường An quả nhiên như lời hắn nói, đứng tại chỗ, không có bất cứ động tác gì, tùy ý để Nguyệt Thần công kích.
Rất nhanh.
Đã xảy ra chuyện khiến Nguyệt Thần kinh ngạc biến sắc!
Khi bàn tay to màu bạc dừng trên người Trần Trường An, không tạo thành bất cứ tổn thương gì với hắn.
Ngược lại là bàn tay to màu bạc kia, vỡ tan trong nháy mắt, tiêu tan như mây khói!
“Sao có thể?!"
Lúc này đây, Nguyệt Thần kinh ngạc rồi!
Hắn ta biết rõ công kích vừa rồi của mình có uy lực mạnh cỡ nào!
Theo lý mà nói.
Giết chết Trần Trường An, là chuyện đương nhiên.
Nhưng không ngờ tới.Trần Trường An lại chặn được. Không chỉ chặn được.
Thậm chí hắn còn không bị thương chút nào!
Trần Trường An nhìn Nguyệt Thần.
“Ngươi đang gãi ngứa cho bổn tọa sao sao?"
“Ta không tin!"
Nguyệt Thần giận dữ, không thể tin được sự thật này!
Vừa rồi ra tay, lực lượng ẩn chứa mạnh cỡ nào, trong lòng Nguyệt Thần biết rõ!
Vì sao Trần Trường An lại chặn được dễ như trở bàn tay như thế?
Vì sao Trần Trường An không bị thương?
Nguyệt Thần lại bùng nổ lần nữa, lực như phong ba, kinh thiên động địa, dường như tan biến tất cả vạn vật trong thiên địa!
Khiến thiên địa thất sắc, ảm đạm không ánh sáng!
Công kích khủng bố tuyệt luân.
Mỗi một lần công kích, đều kinh thiên động địa, hủy diệt thương sinh!
Nhưng mỗi một lần.
Trần Trường An đều bình tĩnh thong dong đối mặt.
Tùy ý để Nguyệt Thần công kích.
Hắn vẫn cứ bình yên vô sự!
Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người ở đây nhìn đến ngây người!
Thần sử tóc quăn kia, lúc này không thể vui vẻ thêm chút nào, gần như ngồi liệt dưới đất, biểu cảm hoảng sợ trắng bệch.
Hắn ta thấy gì???
Thấy được Nguyệt Thần đại nhân lần lượt ra tay, mỗi lần công kích, đều khủng bố tuyệt luân, kinh động nhân tâm, có thể so với diệt thế!
Nhưng mỗi một lần, đều bị Trần Trường An dễ dàng chịu được.
Thậm chí, không ai nhìn thấy Trần Trường An tiến hành ngăn cản, mà tùy ý để công kích rơi trên người.
Nhưng công kích rơi trên người hắn thì thế nào, hắn vẫn luôn bình yên vô sự, không tổn thương một sợi tóc. Cảnh tượng này.
Quả thực quá mạnh!
Đã hoàn toàn điên đảo nhận thức của thần sử tóc quăn.
Trần Trường An này, hắn là quái vật sao???
Còn Nguyệt Thần.
Lúc này, chuyển biến tâm lý của hắn ta vô cùng phức tạp.
Từ ban đầu cao cao tại thượng, không ai bì nổi, tràn ngập khinh thường với Trần Trường An.
Sau đó nghiêm túc lấy ra thực lực chân chính để đối phó với Trần Trường An.
Cho tới bây giờ.
Nguyệt Thần tức giận khó thở, trong lòng thậm chí là tim đập nhanh bất an! Mang theo sợ hãi vô cớ.
Hắn ta thề.
Từ ban đầu hắn ta chỉ lấy ra một tầng thực lực để đối phó Trần Trường An.
Mãi đến cuối cùng.
Hắn ta đã hoàn toàn lấy ra toàn bộ thực lực đỉnh cao của mình!
Nhưng mà, Trần Trường An vẫn luôn bình yên vô sự, tùy ý để hắn ta công kích, cũng không phản kháng.
Toàn thân, không thấy một chút thương thế nào, quả thực khiến người sởn tóc gáy.
Cho dù là nhân vật như Nguyệt Thần, lúc này cũng sợ.
Trần Trường An nhìn Nguyệt Thần, vẻ mặt ghét bỏ nói.
“Rốt cuộc ngươi có lấy ra thực lực chân chính để đối phó với bổn tọa hay không? Ngươi khinh thường bổn tọa cỡ nào thế? Hay là ngươi không ăn cơm trưa? Có thể lấy ra thực lực chân chính của ngươi, nghiêm túc đối phó hay không?"
Nghe thấy lời này của Trần Trường An, Nguyệt Thần không còn phản bác, cũng không cho rằng Trần Trường An cuồng vọng.
Ngược lại là sắc mặt hắn ta tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi, tay công kích cũng đã run nhè nhẹ.
Nguyệt Thần biết, lần này mình đá phải ván sắt rồi!
Trong lòng Nguyệt Thần lúc này vô cùng nôn nóng, rất là sợ hãi.
“Nên làm gì bây giờ, ta ra tay toàn lực, cũng không tổn thương đến một sợi tóc của hắn, hắn yếu nhất cũng nhất định là cường giả Thần Vương cảnh khủng bố, khó trách hắn vẫn luôn không đặt ta ở trong mắt, tùy ý ta ra tay!” Đối với Nguyệt Thần lúc này mà nói.
Hắn ta đã không dám tiếp tục ra tay với Trần Trường An.
Ở trong lòng hắn ta, đã có một loại xúc động muốn chạy trốn!
Dường như hiểu rõ suy nghĩ của Nguyệt Thần.
Trần Trường An hừ lạnh.
“Muốn chạy trốn?"
Sau đó.
Hắn vận dụng (Đặc hiệu max điểm).
Vút vút vút!!
Chỉ thấy hàng tỉ tia kiếm quang kích động trên vòm trời, cuối cùng tụ lại cạnh nhau, hình thành một thanh thần kiếm.
1028 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận