Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 541: Giết sạch, thuyết phục mọi người Tử Phủ!

Năm tên thánh nhân Tiên Đạo kia đối mặt với ánh mắt Trần Trường An, tràn ngập sợ hãi.
Ngay cả Hướng Trùng mạnh nhất cũng đã chết.
Nếu Trần Trường An muốn giết bọn họ, sao bọn họ chống đỡ được?
Tưởng tượng đến đây.
Hai chân bọn họ đều đang run lên.
Trần Trường An cười, giơ tay một chưởng.
"Bùm" "Bùm" "Bùm" ...
Năm tiếng vang.
Năm tên thánh nhân Tiên Đạo cũng đều nổ thành sương máu.
Vậy là.
Mười tên thánh nhân Tiên Đạo Tử Phủ phái tới.
Đã chết hết, không dư một ai.
Vẻ mặt Tử Thiên Lân tuyệt vọng.
Rốt cuộc hắn ta đã trêu chọc một sự tồn tại khủng bố cỡ nào cho Tử Phủ!
Còn quảng trường thí luyện.
Một mảnh tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ.
Tất cả tu sĩ, tiên nhân, bọn họ đều dùng một loại ánh mắt sùng bái, kính sợ, ngưỡng mộ... nhìn Trần Trường An.
Thử hỏi trong muôn vàn tiên vực.
Có ai có thể làm được như Trần Trường An.
Chém giết thánh nhân Tiên Đạo giống như giết gà giết chó!
Trần Trường An nói với Tử Thiên Lân.
“Hiện tại, ngươi cho rằng hai trăm vạn tiên thạch cực phẩm làm tiền chuộc còn nhiều sao?” “Không... không nhiều lắm"
"Ta... ta sẽ kêu Tử Phủ đưa tiền chuộc tới"
Hiện giờ.
Ở trong lòng Tử Thiên Lân, đối với Trần Trường An, chỉ còn sợ hãi vô hạn.
Cũng biết vì sao Trần Trường An hoàn toàn không sợ Tử Phủ.
Thực lực khủng bố vô biên như thế, chỉ sợ Tử Phủ muốn đối phó hắn.
Cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Hắn ta cũng không thể mang đến cho Tử Phủ địch nhân cường đại như vậy!
Hắn vội vàng đưa tin cho Tử Phủ.
Kêu Tử Phủ nhanh chóng mang tiên thạch tới đây!
Sau khi đưa tin xong, Tử Thiên Lân mới chua xót nói với Trần Trường An bằng khuôn mặt trắng bêch.
“Đại nhân, tin tức đã truyền về, Tử Phủ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mang tiền chuộc còn thiếu tới.
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không hổ là truyền nhân Tử Phủ.
Trong lòng Trần Trường An rất vui.
Hiện giờ hắn đã tới tay một trăm vạn tiên thạch cực phẩm.
Lại tới một trăm vạn tiên thạch cực phẩm.
Đến lúc đó tất cả đều đổi thành giá trị lĩnh vực.
Lĩnh vực vô địch của hắn sẽ lại mở rộng nhiều ít đâu.
Không thể tin được, quả thực là không thể tin được.
Ngay sau đó, Trần Trường An tiêu hao một phần tiên thạch cực phẩm với (Đài thăng tiên).
Do đó, có thể khiến càng nhiều tu sĩ thành tiên.
Lại sau đó.
Trần Trường An cũng không vận dụng [Vạn vật sinh linh) biến đám người Hướng Trùng đã chết thành tiên đan.
Mà là vận dụng Chấp chưởng sinh tử), khiến Hướng Trùng và năm tên Tiên Đạo thánh nhân đã chết trực tiếp sống lại.
Không sai.
Trần Trường An vừa rồi giết đám người Hướng Trùng.
Chỉ là tiến hành uy hiếp Tử Thiên Lân thôi, nếu không sao hắn ta có thể thỏa hiệp lại lấy ra một trăm vạn tiên thạch cực phẩm làm tiền chuộc.
Trừ cái này ra.
Trần Trường An còn có một mục đích, chính là đạt được khen thưởng giá trị lĩnh vực và bảo rương cá mặn của hệ thống.
Lần này, đánh chết mười tên thánh nhân Tiên Đạo này, mang đến cho Trần Trường An tổng cộng hơn năm mươi tỷ giá trị lĩnh vực.
Trừ cái này ra, còn tuôn ra bảy bảo rương cá mặn.
Một hòn đá ném hai con chim.
Chẳng phải vui sướng sao.
Mà đám người Hướng Trùng đột nhiên sống lại.
Khiến các tiên nhân quan sát trên quảng trường thí luyện một mảnh ồ lên kinh hãi.
Ngay cả Tử Thiên Lân cũng trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ tới tột cùng.
“Hướng Trùng trưởng lão, ngươi... ngươi...
“Đây là có chuyện gì? Những thánh nhân Tiên Đạo đó vậy mà sống lại “Là chuyện tiền bối làm “Các ngươi đã quên thủ đoạn của tiền bối trong tháp thí luyện sao, tuy chúng ta chết ở trong tháp thí luyện, nhưng có thể sống lại bên ngoài.
"Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng đó chỉ là công năng của tháp thí luyện, không ngờ lại là thủ đoạn của tiền bối!"
“Tiền bối khiến những thánh nhân Tiên Đạo này khởi tử hồi sinh, chẳng lẽ hắn là một vị thần linh!"
“Thần linh, sao có thể tồn tại"
“Nếu tiền bối không phải thần linh, vậy sao hắn có thể nắm giữ thủ đoạn điên đảo nhận thức, nghịch thiên như thế!"
Mọi người khiếp sợ, nghị luận.
Còn đám người Hướng Trùng.
Vẻ mặt bọn họ mờ mịt.
Đột nhiên sống lại.
Làm cho bọn họ bất ngờ.
Bọn họ không phải đã chết sao?
Sao lại sống lại.
Quan trọng hơn là.
Với tu vi cảnh giới của bọn họ.
Muốn sống lại.
Gần như là chuyện không có khả năng.
Ngay khi mọi người trên quảng trường thí luyện đang khiếp sợ.
Trần Trường An mở miệng, nói với đám người Hướng Trùng.
“Trời xanh thuận ta thì sống, trời xanh nghịch ta thì chết, trong mắt bổn tọa, vạn vật cũng chỉ là chó rơm thôi, mà các ngươi, càng chỉ là con kiến, cho các ngươi sống, các ngươi sẽ sống, cho các ngươi chết, các ngươi phải chết"
Lúc này.
Ở trong mắt đám người Hướng Trùng.
Trần Trường An như một tòa núi cao nguy nga vô tận, làm người chỉ có thể nhìn lên.
Đám người Hướng Trùng không nhịn được quỳ xuống đất, không còn chút suy nghĩ phản kháng nào.
Hoàn toàn bị Trần Trường An thuyết phục.
“Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân"
“Chúng ta tuyệt đối không dám đối nghịch với đại nhân nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận