Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 455: Ta thật sự muốn làm như vậy sao

Nghiêm túc kế thừa [Pháp tắc thời gian này, cũng chính là [Truyền thừa kiếm tiên) mà nàng ấy muốn.
Nữ nhân ở bên cạnh quan sát.
Vẻ mặt nàng ta khiếp sợ.
“Chẳng lẽ, nàng ấy thật sự có thể kế thừa [Pháp tắc thời gian) này?"
Cứ như vậy.
Trong đại điện, dưới lực lượng của [Pháp tắc thời gian), không gian thời gian nơi này vẫn đình trệ, ngưng lại.
Tính ra, vào lúc thời gian đình trệ này.
Linh Bảo Nhi đã trải qua rất nhiều năm.
Đột nhiên.
Một ngày.
Trong đại điện, con sông thời gian vốn bình tĩnh đột nhiên chảy nhanh, như con ngựa hoang thoát cương, nhấc lên sóng lớn.
Nữ nhân chấn động, vẫn cảm thấy khó có thể tin.
Lực lượng [Pháp tắc thời gian) đang xao động.
Linh Bảo Nhi này.
Chẳng lẽ đã lĩnh ngộ, kế thừa lực lượng [Pháp tắc thời gian] sao???
Sao có thể?!
Trong một khắc này.
Thân thể Linh Bảo Nhi như có một cái động không đáy tồn tại, điên cuồng cắn nuốt con sông thời gian.
Mà con sông thời gian này.
Là lực lượng [Pháp tắc thời gian) của nữ nhân.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Nữ nhân biết tất cả đều là sự thật.
Nàng ta cảm thán, ngón tay ngọc nhỏ dài nghịch lọn tóc dài trên gương mặt.
“Không ngờ tiểu cô nương này thật sự làm được.
Nữ nhân rất vui, đồng thời, khi nhìn Linh Bảo Nhi.
Biểu tình cũng trở nên phức tạp.
Nàng ta nhìn Linh Bảo Nhi đang nhắm chặt hai mắt, hấp thu [Pháp tắc thời gian).
Chậm rãi vươn tay phải, giơ đến trên đỉnh đầu Linh Bảo Nhi thì đột nhiên dừng lại.
Biểu tình nàng ta phức tạp, lẩm bẩm.
“Ta... ta thật sự muốn làm như vậy sao?"
“Nếu thật sự làm như vậy, như vậy tốt sao?"
Cùng lúc đó.
Linh Bảo Nhi bỗng nhiên mở hai mắt, trong mắt, chảy xuôi thời gian năm tháng, dường như đã trải qua muôn đời tang thương.
Sau đó, tất cả lại khôi phục như lúc ban đầu.
Đôi mắt kia sáng lấp lánh, giống như hai viên thủy tinh.
Nàng ấy rất vui mừng, mỉm cười, lộ ra hai cái răng nanh, vẻ mặt hưng phấn!
“Tỷ tỷ, ta đã kế thừa (Truyền thừa kiếm tiên}!"
“Thì ra đây là lực lượng [Pháp tắc thời gian)"
Mà tay nữ nhân kia vẫn còn treo trên đỉnh đầu Linh Bảo Nhi.
Nàng ta a một tiếng.
Tay nhẹ nhàng dừng trên đầu Linh Bảo Nhi.
Mở miệng nói.
“Linh Bảo Nhi, ngươi chỉ mới kế thừa pháp tắc đại đạo của bổn tiên, còn chưa chân chính nắm giữ lực lượng này, bổn tiên tới giúp ngươi.
Nhưng ngay trong nháy mắt này, trong lòng Linh Bảo Nhi có cảm giác nguy cơ, luôn cảm thấy có nguy hiểm tới gần.
Nàng ấy không chút do dự.
Sử dụng lực lượng [Pháp tắc thời gian).
Trong cung điện, thời gian dường như đọng lại trong nháy mắt.
Nữ nhân kia cũng vẫn duy trì tư thái không nhúc nhích.
Sắc mặt Linh Bảo Nhi có chút trắng bệch.
Quả nhiên, nữ nhân này không có ý tốt.
Nàng ấy đã sớm đề phòng.
Hiện tại đã đạt được (Truyền thừa kiếm tiên), phải chạy nhanh rời đi mới được.
Nàng ấy xoay người đi.
Nhưng lúc này.
Linh Bảo Nhi lại nghe thấy nữ nhân phía sau a một tiếng.
Bước chân Linh Bảo Nhi cứng lại, vẻ mặt khó có thể tin.
Nàng ấy rõ ràng đã vận dụng lực lượng của [Pháp tắc thời gian), vì sao lại không có bất cứ ảnh hưởng gì với nữ nhân kia?
“Đừng quên, (Pháp tắc thời gian) của ngươi là kế thừa từ bổn tiên"
Giọng nữ nhân truyền đến từ phía sau, vây quanh Linh Bảo Nhi.
Linh Bảo Nhi không thể động đậy, sắc mặt rất tái nhợt, lúc này, trong lòng nàng ấy xuất hiện cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Cảm giác giống như mình sắp chết.
“Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Linh Bảo Nhi hít sâu một hơi, cố ép bản thân trấn định, sau đó mở miệng nói.
Nữ nhân do dự một chút mới trả lời.
“Linh Bảo Nhi, thân thể này của ngươi, bổn tiên mượn tạm, ngươi đồng ý không?"
“Ta không đồng ý!"
Linh Bảo Nhi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.
Cho nàng ta mượn tạm.
Sao có thể.
Ai biết nàng ta có thể chiếm làm của riêng hay không!
Nói như vậy.
Nàng ấy sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy sư phụ đại nhân nữa!
“Buông ta ra, ta còn muốn trở về gặp sư phụ đại nhân!"
"Ha ha."
Giọng nữ nhân vang lên.
Ngay sau đó, Linh Bảo Nhi chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, đầu lập tức rơi vào hỗn độn, trước mắt dường như lâm vào bóng đêm vô tận.
Khiến nàng ấy không nhịn được mà phát ra thanh âm thống khổ, cả người nằm liệt quỳ trên mặt đất...
Trong đầu nàng ấy còn một tia lý trí tỉnh táo cuối cùng, cười chua xót.
Đây là... đoạt xác sao?
Mình sắp chết sao? Cuối cùng cũng đạt được (Truyền thừa kiếm tiên), còn chưa nói tin tức tốt này cho sư phụ đại nhân thì đã chết.
Nghĩ như thế nào, cũng không cam lòng.
Nếu mình chết, sư phụ đại nhân sẽ đau lòng sao...
Biển sao tử vong, một con thuyền chạy trong biển.
Ven đường, tuy có hung vật công kích.
Lại bị tu sĩ cường đại trên thuyền đối phó dễ như trở bàn tay.
Trên thuyền.
Trư Bát Giới trợn trắng mắt liếc Cổ U U và Cổ Uyên một cái.
Cổ Uyên uy nghiêm mười phần.
Hắn ta hờ hững nhìn chăm chú vào Trư Bát Giới.
Rồi sau đó.
Cổ Uyên mở miệng.
“Nói hết tất cả những gì ngươi biết về tiên vực kia ra.
“Chuyện nên nói đều đã nói, tiên vực Cửu Châu chỉ là một tiên vực bình thường phổ thông mà thôi, cũng không có cường giả tọa trấn, mạnh nhất, cũng chỉ có một Tiên Hoàng
Bạn cần đăng nhập để bình luận