Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 240: Hòa thượng Vô Lượng đường xa mà đến!

Trong lĩnh vực vô địch, Trần Trường An đột nhiên nhận ra một hơi thở mạnh mẽ quen thuộc.
Hắn híp mắt.
“Hơi thở mạnh mẽ quen thuộc, cũng không yếu hơn Thánh Võ tiên tôn chút nào, là ai?”
Ý niệm vừa động.
Bóng dáng Trần Trường An biến mất khỏi Phi Tiên Sơn.
Khi xuất hiện lần nữa.
Đã ở trước mặt Vô Lượng.
Khi nhìn thấy Vô Lượng, Trần Trường An rất kinh ngạc.
Lão hòa thượng này, còn không phải là người lúc trước ở Thập Vạn Đại Sơn bị hắn dùng


Đặc hiệu mãn phân


dọa sợ tới mức tè ra quần sao.
Không ngờ còn dám quay lại.
Hơn nữa, Trần Trường An còn cảm nhận được một khí tức lạnh lẽo trong cơ thể Vô Lượng.
Xem ra là người tới không có ý tốt.
Đương nhiên, ánh mắt Trần Trường An bình tĩnh thản nhiên, ai quan tâm ông ta tới có ý tốt hay không.
Nếu tìm hắn gây phiền toái.
Trần Trường An cũng không ngại giết lão hòa thượng này.
Đúng lúc dao động lực lượng của lão hòa thượng này cũng không yếu hơn Thánh Võ tiên tôn.
Giết ông ta.
Lại có thể đạt được giá trị lĩnh vực.
Có lẽ còn có cơ hội tuôn ra bảo rương cá mặn.
Mà đối với hòa thượng Vô Lượng mà nói.
Trần Trường An đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn khiến ông ta bất ngờ.
Vội vàng dừng bước.
“Đại sư, ngươi muốn đi đâu?”
Trên người Trần Trường An, cũng không phát ra bất cứ dao động tu vi gì.
Nhìn qua, không có gì đặc biệt, vô cùng bình thường.
Nhưng mà, trước đây từng tiếp xúc với Trần Trường An.
Ông ta biết rõ Trần Trường An trước mắt có thực lực mạnh mẽ.
Nếu không phải có Kim Cương Phục Ma Xử mà chủ trì ban cho.
Ông ta cũng không dám hạ giới tới tìm Trần Trường An.
Ông ta mở miệng nói.
“Thí chủ, gần đây tốt không?”
Trần Trường An cười nhạt.
“Cực kỳ tốt.”
Hai người giằng co.
Trên người Trần Trường An, vẫn không phát ra bất cứ dao động tu vi gì.
Nhưng Vô Lượng lại không nhịn được phóng ra khí tức lực lượng.
Đối mặt với Trần Trường An, ông ta vẫn luôn nhớ tới dáng vẻ bản thân quỳ trước mặt hắn dập đầu xin tha.
Loại sỉ nhục này, chỉ có giết Trần Trường An, mới có thể rửa sạch.
Khí tức mạnh mẽ kia kích động, như núi lửa sóng thần phun trào, tràn ngập trong thiên địa.
Tu sĩ trong Thập Vạn Đại Sơn đã nhận ra, sắc mặt không khỏi biến đổi.
“Khí tức thật là khủng khiếp.”
“Chẳng lẽ là Hoành Kích tiên nhân?”
“Không đúng, khí tức lực lượng này còn đáng sợ hơn Hoành Kích tiên nhân.” Có tu sĩ Luyện Hư biểu tình trầm trọng.
Lời này vừa nói ra, có người khiếp sợ.
“Chẳng lẽ là tiên nhân trên thượng giới?”
Hiện giờ, tiên nhân hạ giới càng thêm thường xuyên.
Đối với tu sĩ dưới hạ giới.
Bọn họ cũng theo bản năng nhận thấy được nguy hiểm.
Dù sao đối mặt với tiên nhân cao cao tại thượng, ngoại trừ Trần Trường An, bọn họ căn bản không thể ngăn cản được.
Nếu tiên nhân muốn giết bọn họ.
Ngoại trừ chết, bọn họ cũng không có con đường khác.
Trên vòm trời, Trần Trường An còn đang giằng co với hòa thượng Vô Lượng.
Hòa thượng Vô Lượng biết rõ sự mạnh mẽ của Trần Trường An, cũng không dám có chút khinh thường.
Ông ta phát huy tối đa lực lượng của mình, chuẩn bị sẵn sàng lấy ra Kim Cương Phục Ma Xử bất cứ lúc nào để đối phó với Trần Trường An.
Ngược lại, Trần Trường An chỉ bình tĩnh nhìn hòa thượng Vô Lượng.
Ở trong lĩnh vực vô địch, hắn là sự tồn tại vô địch.
Căn bản không cần chuẩn bị cái gì.
Nếu hắn muốn giết hòa thượng Vô Lượng trước mắt này, chỉ cần động ngón tay.
Không, ngay cả ngón tay cũng không cần sử dụng.
Chỉ cần một ý nghĩ là được.
Nếu hòa thượng Vô Lượng biết, không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào?
“Đại sư, câu cửa miệng nói a di đà phật, thiện tai thiện tai, nhưng nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của ngươi, là đang nghĩ đến việc giết bổn tọa sao?”
Trần Trường An rất tò mò.
Vì sao hòa thượng Vô Lượng trước đó bị dọa sợ quỳ xuống đất chạy trốn lại một lần nưuax xuất hiện ở Thập Vạn Đại Sơn?
Đặc biệt là địch ý nhằm vào mình.
Có lẽ là vì hắn mà đến.
Đương nhiên, nếu thật sự là như vậy.
Như vậy Trần Trường An rất vui lòng.
Tuy trên người hòa thượng Vô Lượng xuất hiện sát khí mạnh mẽ, nhưng hắn nhìn qua vẫn rũ mi hạ mắt như cũ, chắp tay trước ngực, chậm rãi nói.
“Thí chủ, ngươi khiến bần tăng vô cùng nhục nhã, sau khi trở về, cuộc sống hàng ngày của bần tăng khó an, càng chịu Phật hỏa đốt người suốt ngày, thù không thể không báo.”
“Vô cùng nhục nhã?”
Trần Trường An cười.
“Nhưng vì sao bổn tọa nhớ rõ hình như là chính ngươi quỳ xuống đất xin tha, nếu ngươi muốn báo thù, chỉ sợ đã tìm lầm người.”
Lời này vừa nói ra, hòa thượng Vô Lượng vốn đang hạ mi rũ mắt, lập tức tức giận trợn thẹn quá hóa giận.
“Ồn ào!”
Lực lượng khủng bố bùng nổ, hóa thành sóng thần giận dữ lao đến.
Trần Trường An như một ngọn núi lớn, bất động giữa sóng to gió lớn.
Ngay cả vạt áo cũng không bay.
“Hừ, đại lục Cửu Châu lại có một vị cường giả như vậy, quả thực ngoài dự đoán của bổn tọa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận