Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 1390: Quay về Ngọc Hành, học tập tỷ tỷ ngươi nhiều chút! (2)

Chương 1390: Quay về Ngọc Hành, học tập tỷ tỷ ngươi nhiều chút! (2)Chương 1390: Quay về Ngọc Hành, học tập tỷ tỷ ngươi nhiều chút! (2)
Nói như thế nào nhỉ.
Chỉ cần Trân Trường An nắm giữ loại thủ đoạn này, nếu giữa bọn họ thật sự gặp được nguy hiểm gì, hoàn toàn có thể thi triển loại thủ đoạn chạy trốn này.
Nói vậy, cho dù là cường giả sao trời cấp cao, thì khi đối mặt với loại thủ đoạn có thể truyên tống hàng tỉ dặm trong nháy mắt của Trần Trường An, cũng khó có thể phản ứng, cũng không có cách đối phó!
Nghĩ đến đây, trong lòng Hồng Diệp thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đây chính là một tin tức tốt.
Nếu không, Hồng Diệp cũng không biết rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Vốn dĩ, Hồng Diệp cho rằng ở bên cạnh Trân Trường An, chỉ cần kẻ địch của nàng ấy cảm nhận được khí tức của nàng ấy, đuổi giết tới.
Như vậy, đối với Hồng Diệp mà nói, nàng ấy hẳn phải chết không thể nghỉ ngờ.
Lĩnh vực vô địch lĩnh cường đại, vốn là như thế.
Có lẽ.
Dù sao Nam Ly cũng đã cắm cờ nhỏ lĩnh vực, có thể nói, đã là một phần thuộc về lĩnh vực vô địch rồi.
Trân Trường An hơi mỉm cười, nghe mọi người kinh ngạc, hắn không giải thích cái gì cả.
Ở cạnh Trần Trường An, vẫn có cơ hội xoay chuyển.
Nếu đã ở trong lĩnh vực vô địch của hắn, vậy đối với Trần Trường An mà nói, truyền tống trong lĩnh vực vô địch, chỉ là chuyện trong một ý nghĩ mà thôi, cũng không có gì khó khăn.
Nhưng tình hình trước mắt, lại cho người ta một loại cảm giác không giống.
Hoặc là nói...
Trân Trường An đưa mọi người về Thập Vạn Đại Sơn.
Trân Trường An quay về, cũng không kinh động người nào.
Tiếp theo.
Đặc biệt là đám người dẫn về này, tản mát khí tức đáng sợ kinh người, chuyện này khiến Tử Nguyệt khiếp sợ không thôi.
Trần Trường An gặp Tử Tâm cẩn trọng, xử lý Hoa Hạ cổ tinh gọn gàng, ngăn nắp.
Tử Tâm thấy Trần Trường An dẫn theo một đám người trở về.
Lúc trước Trần Trường An rời đi, vốn lặng yên không một tiếng động, khắp toàn bộ Ngọc Hành, không có mấy người biết được.
Chẳng lẽm... những người này đều là Thánh Thần sao?
Tử Nguyệt bĩu môi: "Đúng vậy, đúng là gặp được, tỷ tỷ, nhưng mới vừa gặp mặt Trường An ca ca, đã bị đưa về rồi."
Sau đó, Tử Tâm cũng gặp được muội muội Tử Nguyệt của mình.
Tử Tâm nhoẻn miệng cười, chào hỏi Trân Trường An. "Trường An ca ca, ngươi về rồi."
"Tử Nguyệt, xem ra ngươi gặp được Trường An ca ca rồi."
Nàng ấy nghĩ thâm: "Trường An ca ca thật là lợi hại, không ngờ chỉ ra ngoài một chuyến, đã mang vê nhiều Thánh Thần như vậy."
Trần Trường An xoa đầu Tử Nguyệt: "Đừng suốt ngày nghịch ngợm như vậy, học tập tỷ tỷ ngươi nhiều hơn chút đi."
Sau đó, Trần Trường An hỏi Tử Tâm, thời gian này Hoa Hạ cổ tinh có xảy ra chuyện gì không?
Đương nhiên, nếu Hoa Hạ cổ tinh xảy ra chuyện lớn gì, Trần Trường An có thể cảm nhận được trong nháy mắt.
Tuy nhiên, Trân Trường An đương nhiên không thể chu đáo mọi mặt, có một số việc nhỏ, hắn đương nhiên cũng sẽ lựa chọn xem nhẹ.
Tử Tâm khẽ lắc đầu, nói với Trần Trường An.
"Trường An ca ca, không có chuyện lớn gì phát sinh.”
"Nhưng có cường giả của rất nhiều thế lực đến bái phỏng Trường An ca ca, nhưng đều bị ta uyển chuyển từ chối rồi."
"Được rồi."
"Trường An ca ca, Hồ Yêu Yêu của Yêu Tinh cũng tới, hình như nàng ấy có chuyện gì tìm ngươi."
"Hử, chuyện gì?"
"Ta không rõ lắm, nhưng nàng ấy nói, việc này liên quan đến quyền sở hữu sao trời bậc nhất, muốn Trường An ca ca đi một chuyến."
"Ừm, kêu nàng ấy tới Hoa Hạ cổ tinh gặp ta."
"Vâng, Trường An ca ca."
Sau đó, Trần Trường An đưa mọi người về Phi Tiên Phong.
Trân Trường An nói với Hồng Diệp.
"Sau này nơi đây chính là nhà của ngươi."
Hồng Diệp nhìn Trần Trường An, trong mắt nàng ấy ẩn chứa ý sâu xa.
"Đại ca ca, ngươi chắc chắn muốn để nơi này làm nhà của ta sao?"
Trần Trường An cười: "Ta biết trong lòng ngươi đang lo lắng cái gì, đơn giản là chuyện kẻ địch của ngươi đuổi giết tới, sẽ khiến ngươi gặp nguy hiểm, nhưng ngươi không cần lo lắng việc này, ở chỗ này, không ai làm ngươi tổn thương được."
Đối với lời này của Trần Trường An, đương nhiên trong lòng Hồng Diệp không tin chút nào.
Nàng ấy lắc đầu.
"Không được, ta muốn đi theo bên cạnh ngươi, ngươi có được loại thủ đoạn có thể truyền tống người vượt hàng tỉ dặm trong nháy mắt, ta cũng chỉ tin tưởng điểm này ở ngươi, mặt khác, ta không có cách nào khác."
"Nếu ngươi để ta ở lại nơi này, có thể sẽ khiến địa bàn của ngươi bị hủy diệt!"
"Huỷ diệt?" Trân Trường An cười, sau đó lắc đầu.
"Không có khả năng."
Nhìn Trần Trường An mỉm cười tự tin như vậy, đối với Hồng Diệp mà nói.
Nàng ấy hoàn toàn giận sôi máu, muốn đấm vào mặt Trần Trường An hai cái.
Thật là.
Sao ngươi cứ cố chấp như vậy, sao không nghe ta nói?
Chẳng lẽ ta còn lừa ngươi sao.
Trân Trường An nói.
"Ngươi cứ yên tâm ở chỗ này là được."
Hồng Diệp không thể làm gì được, nói.
"Được rồi, đến lúc đó tinh cầu sinh mệnh này của ngươi bị người khác đập một cái nát, ngươi cũng đừng trách ta"
Trân Trường An cười, gật đầu.
"Đương nhiên."
Rồi sau đó.
Hồng Diệp cũng không nói thêm gì vô nghĩa, bấm tay niệm thân chú, há mồm phun ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận