Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 253: Khiếp sợ, trùng tu đại đạo tiên thống!

Đương nhiên, thanh đao đá này cũng là vật phẩm chất lượng cao mà Trần Trường An chế tạo thông qua


Thánh vận dung thân


.
Dù sao trong khoảng thời gian này, hắn rất thích điêu khắc.
Rảnh rỗi không có việc gì, đều sẽ dùng đầu gỗ hoặc là cục đá điêu khắc chế tác một ít.
Chuôi đao này, tạm thời coi như là vật phẩm tốt nhất cho đến giờ.
Bên cạnh, cuối cùng Bạch Nguyệt và Mị Nương cũng hồi thần, nghe Trần trường An và Vô Danh nói chuyện với nhau.
Bọn họ vô cùng chấn động.
Đứa bé đầu trọc này, thật sự là vực chủ tiên vực Tu Di kia sao?
Nếu thật sự là vậy, thì tiền bối cũng quá mạnh rồi!
Bọn họ đã nghe thấy rõ ràng.
Đứa bé đầu trọc này gọi Trần Trường An là chủ nhân.
Vốn dĩ, hai người còn tưởng đây là một đồ đệ mà Trần Trường An mới thu nhận.
Hoặc là con của hắn.
Còn theo như lời Vô Danh, thanh đao đá này chính là vật báu vô giá, có tác dụng với vực chủ tu luyện đao đạo.
Việc này thật sự khiến bọn họ quá kinh ngạc.
Sao có thể?!
Vô Danh vuốt thanh đao này, giống như đang vuốt ve người yêu của mình.
Ánh mắt hắn ta sáng quắc, một tay túm vào hư không.
Kim Cương Phục Ma Xử xuất hiện.
Cảm nhận được uy lực trong Kim Cương Phục Ma Xử.
Mị Nương kinh ngạc hô lên.
“Đây không phải là trọng khí Phật đạo Kim Cương Phục Ma Xử của tiên chùa Lôi âm tiên vực Tu Di sao?”
“Sao lại ở trong tay đứa bé đầu troc này!”
Bạch Nguyệt kinh ngạc, thầm nghĩ.
“Chẳng lẽ đứa bé đầu trọc này chính là người giao đấu với tiền bối ở Thập Vạn Đại Sơn? Nhưng tu vi này cũng quá yếu rồi, sao lại mới chỉ Luyện Hư cảnh?”
Vô Danh trừng mắt nhìn Mị Nương.
“Thí chủ, đừng gọi bần tăng là đứa bé đầu trọc, dù sao bần tăng cũng là chủ nhân một tiên vực!”
Hai nhân vật lâu la nhỏ bé cũng dám gọi hắn ta như vậy.
Hắn ta rất không vui.
Từ trên người Vô Danh phóng ra tiên uy khủng bố tuyệt thế, dường như phía sau hắn ta có một bức tượng Phật cao tới mười vạn trượng, phật quang tỉ trượng.
Trong lòng Mị Nương giật thót một cái, có cảm giác muốn chết.
Đứa bé đầu trọc này rõ ràng chỉ là một tu sĩ Luyện Hư cảnh mà thôi.
So với tu vi nàng ta có cách biệt một trời!
Sao nàng ta lại bị dọa thành như vậy?
Trần Trường An híp mắt, bàn tay to ấn ở trên đầu Vô Danh.
“Vô Danh, dám đối đãi với khách quý của bổn tọa như vậy, ngươi có phải chán sống hay không?”
Vô Danh co rụt cổ lại, chỉ cảm thấy lông tơ dựng ngược, có sát khí!
Tuy rằng tu vi của nữ nhân này rất yếu, nhưng thắng ở mạo mỹ.
A, mắt câu hồn, mặt mị người, nữ yêu tinh.
Chắc chắn chủ nhân và nàng ta có một chân.
Trong nháy mắt, biểu tình của Vô Danh thay đổi, thân hình nho nhỏ cong eo, vẻ mặt cười mỉm lấy lòng.
Đặc biệt là dáng vẻ đứa bé vài tuổi, tươi cười nhìn qua càng có vẻ phúc hậu vô hại.
“Chủ nhân, Vô Danh không dám, không dám, sai rồi, sai rồi.”
Sau đó, hắn ta chắp tay trước ngực, khom lưng với Mị Nương.
“A di đà phật, hai vị thí chủ, tất cả đều là bần tăng nóng nảy, nóng nảy, còn mong hai vị thí chủ nhất định phải tha thứ cho bần tăng.”
Mị Nương: “...”
Bạch Nguyệt: “...”
Mị Nương có thể xác định, cổ tiên uy kinh khủng kia, ngay cả nàng ta có tu vi Tiên Tôn bát giai, cũng không chịu nổi.
Vừa rồi cảm thấy mình nhỏ bé như một con kiến.
Nàng ta có thể xác định trăm phần trăm.
Đức bé đầu trọc trước mắt này dù không phải vực chủ, cũng nhất định là một nhân vật Tiên Hoàng bí cảnh Thiên Tiên, thậm chí là Tiên Quân!
Sự tồn tại mạnh mẽ như vậy, lại cam nguyện nhận Trần Trường An là chủ.
Quả nhiên, tiền bối sâu không lường được!
“Vô Danh, vậy ngươi còn lấy Kim Cương Phục Ma Xử ra làm gì, chẳng lẽ là muốn đánh nhau?” Trần Trường An hỏi.
Vô Danh lắc đầu, vẻ mặt kiên định.
“Chủ nhân, vừa lúc bần tăng còn chưa thành tiên, cho nên định trùng tu đại đạo tiên thống của mình.”
“Hử?”
“Nếu chủ nhân là thánh nhân Tiên Đạo tu luyện đao đạo, bần tăng cũng sẽ tu luyện đao đạo theo chủ nhân, hì hì, người trước trồng cây người sau hưởng bóng mát, như vậy, thành tựu đời này của bần tăng tất nhiên sẽ hơn đời trước!”
Nói xong, vẻ mặt Vô Danh vừa cung kính vừa chờ mong, hai tay dâng Kim Cương Phục Ma Xử kia lên.
“Còn mong chủ nhân giúp ta nặn lại trọng khí Phật đạo này, đắp nặn thành một cây đao, hì hì hì, tốt nhất thành một món Tiên Khí đạo vận.”
Trần Trường An vuốt cằm, một hòa thượng dùng đao sao?
“Bồ đề, lại mượn ngươi dùng một chút.”
“Công tử xin cứ tự nhiên.” Thanh âm bồ đề truyền đến.
Cây bồ đề này, sinh trưởng giữa Tiên Địa.
Sớm đã xưa đâu bằng nay, trong đó ẩn chứa tiên uẩn bàng bạc, sắp chuyển hóa thành tiên thụ.
Trần Trường An nâng tay, lấy một đoạn từ cây bồ đề.
Ngay sau đó, điêu khắc một đoạn cây bồ đề kia.
“Cái này...”
Đôi tay Vô Danh đang nâng Kim Cương Phục Ma Xử, trừng lớn đôi mắt nhìn chăm chú, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ vớ vẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận