Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 73: Cách núi đánh trâu, giết gà dọa khỉ xem!

Đương nhiên, nói như vậy, nhưng Trần Trường An cũng không nói ra, chỉ có thể lặng lẽ oán giận hai câu trong lòng.
Nhưng mặc kệ thế nào, Trần Trường An đã có quyết định.
Hồng Y và Cái Đuôi Nhỏ bị cầm tù, đây chính là vẫn đề liên quan đến thể diện của hắn.
Hôm nay, Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc dám can đảm cầm tù người của hắn, đó chính là ở đánh vào mặt hắn.
Trần Trường An ghét nhất người khác đánh mặt hắn, khiến tâm tình hắn không vui.
Mặc kệ như thế nào, hắn đều phải nghĩ cách cứu người trở về!
Cũng nhất định phải dạy dỗ Thiên Yêu cổ hồ một trận!
Má nó, ngay cả người của hắn cũng dám cầm tù, trong lòng Trần Trường An rất khó chịu.
Linh Bảo Nhi rất lo cho Hồng Y và Cái Đuôi Nhỏ.
Bạch nguyệt nói: “Tiền bối, Hồng Y muội muội và Cái Đuôi Nhỏ ở Thiên Yêu nhất tộc không sao cả, bà ngoại cũng không làm gì với bọn họ.”
Nhưng mà quanh thân Trần Trường An sương mù mông lung, không thấy rõ biểu tình của Trần Trường An như thế nào.
Khiến trong lòng Bạch Nguyệt do dự bất an.
Trước đó, Bạch Nguyệt đã được nghe nói về Trần Trường An từ chỗ Hồng Y.
Trên mặt ngôn ngữ, biết Trần Trường An rất mạnh.
Nhưng rốt cuộc mạnh cỡ nào, Bạch Nguyệt không rõ ràng lắm.
Trước khi tới, thật ra Bạch Nguyệt cũng không để trong lòng.
Cho rằng dù tu vi của Trần Trường An mạnh hơn, nhiều nhất cũng chỉ là Hóa Thần đại năng nhỉ?
Ở Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc, đương nhiên cũng có Hóa Thần đại năng.
Cho nên, bà ngoại mới không kiêng kị Trần Trường An.
Mới có thể cướp Cái Đuôi Nhỏ thiên tư trác tuyệt từ bên người Trần Trường An đi.
Nhưng hiện tại, sau khi Bạch Nguyệt gặp Trần Trường An.
Mới biết được suy nghĩ trước đó của nàng ta ấu trĩ cỡ nào.
Tiền bối giống như giếng cổ sâu xa, sâu không lường được, cho người ta cảm giác kính sợ.
Loại kính sợ này, cho dù là bà ngoại, tuy là Hóa Thần đại năng, cũng chưa từng mang lại cảm giác như vậy.
Chẳng lẽ tiền bối còn mạnh hơn bà ngoại sao?
Hiện giờ trong lòng Bạch Nguyệt rất lo lắng có thể vì bà ngoại cướp Cái Đuôi Nhỏ mà chọc giận Trần Trường An, liên lụy đến Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc hay không?
Đó là chuyện nàng ta cũng không muốn nhìn thấy.
Nhưng mà, trước mắt Bạch Nguyệt cũng không tìm thấy biện pháp giải quyết tốt nào.
Trần Trường An nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt có thể cảm nhận được ánh mắt của Trần Trường An.
Biểu tình của nàng ta trấn định, nhưng trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Cảm giác ánh bị tiền bối nhìn chăm chú cũng thật không tốt.
“Bạch Nguyệt, ngươi quay về nói với Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc. Trong vòng 3 ngày, thả Hồng Y và Cái Đuôi Nhỏ ra, nếu không bổn tọa sẽ khiến Thiêu Yêu cổ hồ nhất tộc các ngươi diệt tộc.”
“Một Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc nho nhỏ, không biết có thể thừa nhận được lửa giận của bổn tọa hay không.”
Trần Trường An lạnh nhạt mở miệng, nhưng từng chữ lại lạnh như băng, khiến người ta cảm thấy như rơi vào động băng, cả người phát lạnh.
Cùng với đó là uy áp khủng bố áp ngang.
Thiên địa biến sắc, nhật nguyệt ảm đạm, cảnh tượng như diệt thế!
Sắc mặt Bạch Nguyệt thay đổi, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đây mới là thực lực của tiền bối.
Hiện giờ mới chỉ là tức giận, đã khiến thiên địa biến hóa.
Nếu hắn ra tay, vậy sẽ là uy thế khủng bố cỡ nào!
Loại mạnh mẽ này, quả thực khiến người ta tin phục!
Bạch Nguyệt thầm nghĩ: “Khi quay về ta nhất định phải khuyên bà ngoại thả Hồng Y muội muội và Cái Đuôi Nhỏ ra.”
Từ đáy lòng nàng ta không muốn đi trêu chọc nhân vật như Trần Trường An.
Uy áp khủng bố vẫn chưa nhắm vào Bạch Nguyệt.
Trần Trường An cũng biết việc này không liên quan đến nàng ta.
Uy áp tan đi, thiên địa sáng sủa lại, dường như hình ảnh hủy thiên diệt địa trước đó chưa từng xuất hiện.
Trần Trường An lạnh nhạt nói: “Ba ngày sau, nếu không thấy Hồng Y và Cái Đuôi Nhỏ, bổn tọa sẽ tự tới cửa bái kiến, hoặc là, kêu người làm chủ Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc các ngươi đến Phi Tiên Sơn một chuyển.”
“Bạch Nguyệt sẽ chuyển lời của tiền bối đến bà ngoại, còn mong tiền bối có thể đợi thêm một thời gian, tin tưởng bà ngoại nhất định sẽ thả Hồng Y muội muội và Cái Đuôi Nhỏ.”
Bạch Nguyệt khom người, cung kính nói.
“Ngươi có thể đi rồi.”
Bạch Nguyệt vội vàng rời đi.
Sau khi Bạch Nguyệt rời đi, Trần Trường An mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ trong lòng.
“Cũng không biết buông lời hung ác có tác dụng hay không.”
“Nếu Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc không để tâm, chẳng lẽ phải thật sự tới nhà bái kiến?”
Cái này mẹ nó khác gì đuổi đến cửa chịu chết đâu.
“Ai da, không nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
“Nếu Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc không để tâm, cũng chỉ có thể chờ đến ngày nào đó khi lĩnh vực vô địch của ta mở rộng đến Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc rồi lại tính sổ.”
Trần Trường An bất đắc dĩ.
Hiện tại quả thật hắn không nghĩ được ra biện pháp gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận