Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 119: A Miêu ăn cá lười biếng! (2)

Khi A Miêu ăn miếng thịt cá đầu tiên, khóe mắt chảy nước mắt, cúi đầu, thân mình cũng run rất.
Người không rõ còn tưởng rằng Trần Trường An làm cái gì với nàng ấy cơ.
“Làm sao vậy?”
Trần Trường An sửng sốt, không khỏi hỏi.
A Miêu lau nước mắt bên khóe mắt: “Tiền bối, A Miêu sống nhiều năm như vậy, ăn nhiều cá như vậy, còn chưa từng được ăn cá ngon như thế bao giờ, cảm giác thật hạnh phúc!”
Trần Trường An mỉm cười: “Nếu ăn ngon thì ăn nhiều một chút, nếu ngươi muốn ăn, đến miếu Trường Sinh, làm cho ngươi ăn đã luôn?”
A Miêu trừng lớn mắt, vui mừng khôn xiết.
“Tiền bối, người nói thật sao?”
Trần Trường An lạnh nhạt gật đầu.
“Nhưng ngươi phải tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.”
“Oa oa oa, tiền bối, người thật tốt.”
A Miêu há to mồm ăn cá, há to mồm và cơm.”
Không lâu sau, A Miêu ăn no căng, lười biếng nằm bên cạnh.
“Tiền bối, thật no,muốn nằm.”
“Nằm đi.”
Nhìn bàn cơm trống không bị ăn sạch không còn một miếng, còn cả ba khung xương cá chép rồng hoàn chỉnh.
Trần Trường An cảm giác cực kỳ bội phục A Miêu.
Không hổ là tay ăn cá thiện nghệ, còn có thể nhả ra ba khung xương hoàn chỉnh.
Đương nhiên, nhìn hành động như đĩa CD của A Miêu, xem ra trù nghệ của mình vẫn rất được hoan nghênh.\
Nếu mình không phải người có Trường Sinh thể, làm một người bình thường, mở một tiệm cơm ở đại lục Cửu Châu nhất định sẽ rất nổi tiếng.
Đúng lúc này.
A Miêu bên cạnh thở khò khè, đã ngủ rồi.
Trần Trường An không khỏi nhìn qua.
Lại thấy A Miêu nằm một bên, thân mình cuộn tròn, vẻ mặt lười biếng thích ý.
Tai mèo thường run lên, đuôi mèo thon dài đong đưa.
Đột nhiên, đuôi mèo đong đưa kia rơi xuống trên người Trần Trường An.
“Tiền bối, ta… ta… ta đi trước meo.”
Khuôn mặt A Miêu đỏ rực, đuôi mèo giấu ở phía sau, cúi đầu, tai mèo rũxuống, ngượng ngùng không dám liếc mắt nhìn Trần Trường An một cái.
“Được, nếu sau này ngươi vẫn còn muốn ăn cá, lúc nào cũng có thể tới miếu Trường Sinh.”
Trần Trường An tận lực để mình không hoảng hốt, biểu tình bình tĩnh, lạnh nhạt mở miệng nói.
“Vâng meo.”
A Miêu đỏ mặt, vội vàng rời khỏi miếu Trường Sinh.
A Miêu đi rồi.
Trần Trường An mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thật ra ta thật sự không phải cố ý.”
Còn trên đường này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trần Trường An thề.
Hắn chỉ nhấc đuôi A Miêu ra khỏi người mà thôi.
Thật sự không có đam mê gì.
A Miêu, nếu ngươi không tin, các vị quan đại lão đều có thể làm chứng cho ta.
Trần Trường An lắc đầu, cũng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, kiểm tra giá trị lĩnh vực trước mắt của mình một chút.
Hiện giờ, giá trị lĩnh vực mà Trần Trường An đạt được đã gần mười vạn.
Không sai.
Đây chỉ là ngày đầu tiên mà thôi.
Bởi vì có rất nhiều yêu quái, tu vi lâm vào bình cảnh đã lâu chưa đột phá.
Sau khi tiến vào Phi Tiên Sơn tu luyện.
Tiên khí nhập thể.
Lực lượng tiên đạo bàng bạc khiến không ít yêu quái đột phá.
Bởi vậy, khiến Trần Trường An lập tức thu hoạch được không ít giá trị lĩnh vực.
Phải biết rằng, trên Phi Tiên Sơn hiện giờ, mỗi ngày đều có yêu quái đến đây tu luyện.
Bọn họ không nhất định là đại Yêu Vương cảnh giới Nguyên Anh, cũng có thể là tu vi Kim Đan, thậm chí là tu vi Trúc Cơ.
Trần Trường An cũng không nói chỉ cho Yêu Vương tiến vào Phi Tiên Sơn tu luyện.
Dù nói như thế nào, thịt chân muỗi có nhỏ cũng là thịt.
Cho nên, Trần Trường An mới có thể thu hoạch lượng lớn giá trị lĩnh vực trong một ngày ngắn ngủi!
Loại cảm giác này thật sự quá sung sướng!
Trần Trường An cũng không thể không bội phục quyết định này của mình.
Mình đúng là thông minh tuyệt đỉnh mà!
Như vậy, không bao lâu nữa, lĩnh vực vô địch của mình đã có thể bao trùm toàn bộ Phi Tiên Sơn.
Đến lúc đó, mình chính là chủ nhân Phi Tiên Sơn.
Đứng ở đỉnh núi, Trần Trường An nhìn hướng phương xa, trong mắt lóe sát khí.
“Thanh Mao Quỷ Tiên sao? Ngươi nhanh tới Phi Tiên Sơn chịu chết đi.”
Rời khỏi miếu Trường Sinh, trong lòng A Miêu như có nai con chạy loạn, đỏ mặt, cúi đầu, dáng vẻ có tật giật mình.
Trong núi, nàng ấy gặp không ít đại yêu.
Có đại yêu biết A Miêu, chào hỏi A Miêu.
Nhưng lại không được A Miêu đáp lại.
Những đại yêu đó đều nghi hoặc khó hiểu.
Sao có cảm giác A Miêu hôm nay khác bình thường nhỉ.
“A Miêu.”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc dễ nghe truyền đến.
Bạch Nguyệt và Thiên Hồ Yêu Hoàng đi tới Phi Tiên Sơn.
A Miêu ngẩng đầu, đỏ mặt, ép mình bình tĩnh lại.
“Bạch Nguyệt, bà ngoại, sao hai người lại tới?”
Bạch Nguyệt cười nhạt.
“Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc chúng ta biết được gần đây Quý Châu xảy ra chuyện lớn, có liên quan đến tiền bối, tới để báo chuyện này cho tiền bối.”
Thiên Hồ Yêu Hoàng nghiêm trọng, bà ta nói: “Tiền bối thiện đức, mở cửa Phi Tiên Sơn cho bầy yêu tu luyện, đại ân như thế, Thập Vạn Đại Sơn cảm kích không thôi, hiện giờ có Hoành Kích tiên nhân trên thượng giới tới vì tiền bối, Thập Vạn Đại Sơn chúng ta nhất định phải trợ giúp tiền bối một tay!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận