Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 64: Bảo Nhi, ngươi có phải chó hay không?

“Có tật giật mình.” Trần Trường An kéo ống tay áo, chuẩn bị đại chiến một trận với Linh Bảo Nhi
“Sư phụ đại nhân, đồ nhi thật sự không biết vì sao, vừa rồi khi ta đang tu luyện, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương mê người, sau đó cái gì cũng không biết.”
Linh Bảo Nhi vừa uất ức vừa đáng thương.
Nhưng lại sợ bị Trần Trường An giáo huấn một trận.
Trần Trường An sửng sốt.
Mùi hương mê người.
Hắn hít cái mũi.
“Sao ta không ngửi thấy?”
Đột nhiên, biểu tình của Trần Trường An cứng đờ.
“Mùi hương kia có phải phát ra từ trên người ta hay không?”
Linh Bảo Nhi hít hít mũi nhỏ, sau đó nghiêm túc gật đầu.
“Đúng vậy đúng vậy, sư phụ đại nhân, là phát ra từ trên người của người, quá thơm, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.”
Nói xong, Linh Bảo Nhi vội câm mồm, lấy tay che miệng.
“Sư phụ đại nhân, vừa rồi đồ nhi không nói gì cả.”
Trần Trường An bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là thế.
Bởi vì ăn huyết đan kia, khiến cấm chế trong cơ thể hắn mất đi hiệu lực, làm bại lộ Trường Sinh thể.
Bởi vì Trường Sinh thể hoặc là thịt Trường Sinh, trong cơ thể sẽ tản ra một mùi hương thần bí.
Loại mùi hương thần bí này, đối với tu sĩ, thậm chí là yêu ma quỷ quái, đều có sức hấp dẫn trí mạng, ai cũng muốn ăn hắn, thậm chí là vì ăn hắn, sẽ rơi vào trạng thái thất thần, thậm chí là điên cuồng.
Trần Trường An còn chưa từng chân chính thấy.
Chỉ nghe nói qua từ sư phụ hắn, đều đã quên gần hết.
Hiện tại xem ra, chuyện như vậy là thật.
Khó trách Linh Bảo Nhi lại đột nhiên cắn hắn.
Trần Trường An nhìn về phía Linh Bảo Nhi.
Linh Bảo Nhi sẽ không bởi vì Trường Sinh thể mà rơi vào điên cuồng chứ?
Linh Bảo Nhi bị ánh mắt Trần Trường An nhìn đến trong lòng phát run, yếu ớt nói: “Sư phụ đại nhân, đồ nhi thật sự không biết gì cả, người đừng dùng ánh mắt này đồ nhi, đồ nhi hơi sợ.”
Trần Trường An liếc mắt một cái.
Sợ em gái ngươi ấy, sư phụ đại nhân nhà ngươi lại không ăn thịt người.
“Được rồi, chuyện vừa rồi ta không truy cứu, hiện tại ngươi còn muốn cắn ta không?”
Linh Bảo Nhi gật đầu sau đó đột nhiên lắc đầu.
“Không muốn không muốn, đồ nhi sao có thể muốn làm ra chuyện như vậy.”
Trần Trường An thấy vậy, khóe miệng không nhịn được giật giật.
Rất muốn nói một câu.
Sư phụ đại nhân nhà ngươi không mù.
Vừa rồi ngươi rõ ràng gật đầu.
Hắn lấy tay phải che mặt, không còn lời nào để nói.
“Trường Sinh thể đáng chết này, lát nữa Thác Bạt Dã trở lại có phải cũng muốn cắn ta một miếng hay không?”
Thác Bạt Dã không giống Linh Bảo Nhi.
Cắn cánh tay một chút.
Qua một lúc chính là nuốt sạch toàn bộ không chút chần chừ.
Linh Bảo Nhi rất sợ hãi.
“Sư … sư phụ đại nhân.”
Đột nhiên, Trần Trường An cười, ngoắc ngón tay với Linh Bảo Nhi đã trốn đến rất xa rồi.
“Bảo Nhi, ngươi lại đây, ta bảo đảm không đánh ngươi.”
“Sư … sư phụ đại nhân, ngươi không cần như vậy, đồ nhi hơi sợ.”
Linh Bảo Nhi trốn đến rất xa hoảng sợ lắc đầu như trống bỏi.
“Sư phụ đại nhân nhà ngươi Sư Phó đại nhân có như vậy làm người sợ hãi?”
Trần Trường An nở một nụ cười hòa ái dễ gần.
“Đồ nhi ngoan muốn cắn sư phụ đại nhân, đương nhiên phải thỏa mãn nàng.”
“Sư phụ đại nhân, không được không được.”
“Được được, qua thôn này không còn xóm khác đâu.”
Trong lòng Trần Trường An đã sớm có chủ ý, dám cắn sư phụ, phải giáo huấn một trận, phát triển trí nhớ mới được.
Trần Trường An vừa động tâm.
Toàn bộ tiểu viện đều tràn ngập mùi hương thần bí của Trường Sinh thể.
Bao phủ cả người Linh Bảo Nhi.
Linh Bảo Nhi chảy nước miếng.
Nước miếng chảy thẳng xuống ba nghìn thước.
“Thơm quá thơm quá, Bảo Nhi, ngươi thật sự không cần sao?”
Giọng nói Trần Trường An mang theo mê hoặc.
“Sư phụ đại nhân, như vậy không tốt lắm đâu?”
Linh Bảo Nhi lau nước miếng, vậy mà không chút sợ hãi đi về phía Trần Trường An.
Trần Trường An híp mắt.
Tiểu nha đầu.
Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật.
Hừ hừ hừ, đợi chút nữa cho ngươi đẹp mặt.
Hắn lặng lẽ một gốc cây linh thảo kết trái đỏ bừng.
Loại này trái cây, có chút giống ớt cay trên địa cầu.
Là một loại linh quả, nhưng lại cực kỳ cay.
Bình thường lúc nướng gà, Trần Trường An đều sẽ rắc một ít nước linh quả này để tạo vị.
Sau đó, Trần Trường An vận dụng “Vạn vật sinh linh”.
Khiến vị cay của linh quả này đạt tới cực hạn, đỏ rực tươi đẹp, giống như mặt trời nhỏ.
Trong lòng Trần Trường An cười hì hì hì.
Sau đó nặn nước linh quả ra, lặng lẽ bôi trên cánh tay.
Loại nước sốt này không màu không vị, Bảo Nhi hiện tại bị mùi hương mê hoặc sẽ không phát hiện được.
Rất nhanh, Linh Bảo Nhi đã đi đến trước mặt Trần Trường An.
Trần Trường An hào phóng vươn cánh tay trái đã bôi nước linh quả kia ra.
Cánh tay phải đã chịu khổ một lần.
Cho nên lần này đến phiên cánh tay trái.
Linh Bảo Nhi nhìn cánh tay ở trước mặt, không khỏi chảy nước miếng ròng ròng, đầu lưỡi nhỏ liếm môi, vươn ngón trỏ mảnh khảnh chọc trên cánh tay Trần Trường An, cẩn thận nói: “Sư phụ đại nhân, thật sự có thể chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận