Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 144: Canh nhân sâm gà đen, ta trúng độc!

Linh Bảo Nhi nói, khiến nụ cười trên mặt Giang Ngọc lập tức đọng lại.
Nàng ấy cứng ngắc xoay cổ, thấy Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ đang ăn cá nướng cách giường không xa.
Ngay lập tức, tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó lại lần nữa hiện lên trong đầu nàng ấy.
Thì ra… thì ra tất cả không phải mơ.
Giang Ngọc Thiền tuyệt vọng, cho dù nàng ấy ở trong phòng, cũng ngửi thấy hương Loạn Thần nhàn nhạt phát ra từ trên ma thân bất diệt.
Hương Loạn Thần, như ngọn đèn dầu hắc ám, loạn thần nhân tâm, ở muôn vàn tiên vực, làm vô số tiên nhân chôn vùi ở trong tay Phù Đồ ma chủ.
Mà hôm nay, chính là đến lượt nàng ấy sao?
Thấy Giang Ngọc Thiền ngơ ngác, cũng không trả lời.
Linh Bảo Nhi dùng ánh mắt đồng tình nhìn Giang Ngọc Thiền.
\“Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi thật đáng thương.”
“Y nha y nha.”
Cái Đuôi Nhỏ bên cạnh cũng gật đầu.
Tiên nhân sinh bệnh, đặc biệt là nhìn dáng vẻ nhu nhược đáng thương này của nàng ấy, giống như là một con nai con bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, biểu tình tiều tụy.
Giang Ngọc Thiền nghe thấy Linh Bảo Nhi nói.
Thân thể nàng ấy run lên.
Linh Bảo Nhi nói nàng ấy đáng thương.
Chẳng lẽ vị kia muốn giết mình sao?
“Không được, ta phải chạy nhanh!”
Giang Ngọc Thiền không chút do dự, thừa dịp Trần Trường An không có ở trong phòng, nàng ấy bóp nát ngọc bội giữa cổ.
Đây là tiên ngọc bảo mệnh trân quý nhất của Giang gia, chỉ cần bóp nát ngọc này, trong nháy mắt là có thể qua sông hư không, trở lại thượng giới!
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Ngọc Thiền hơi có chút yên lòng.
Răng rắc ——
Tiên ngọc bảo mệnh bị bóp nát, trên mặt Giang Ngọc Thiền lộ ra một nụ cười giải thoát.
Chỉ cần trốn về tiên vực Huyền Vũ, hẳn là nàng ấy sẽ an toàn.
Nhưng mà tưởng tượng rất tốt đẹp, hiện thực lại rất phũ phàng.
Tiên ngọc bảo mệnh bị bóp nát, căn bản không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không có bất cứ lực lượng hư không kích động nào, đưa nàng ấy qua sông hư không rời khỏi nơi này.
Nàng ấy vẫn nằm ở trên giường, chớp chớp mắt đẹp.
(•


_•


)???
Bạn nhỏ, có phải ngươi có rất nhiều dấu chấm hỏi hay không.
Aizzz, nữ nhân.
Ở trong lĩnh vực vô địch, ngươi còn muốn sử dụng tiên ngọc bảo mệnh.
Ngươi đang khinh thường Trần Trường An, hay là khinh thường lĩnh vực vô địch?
Ngoài phòng, Trần Trường An bưng gà đen hầm nhân sâm tới.
Gà đen là gà mái già ngàn năm mà hắn sai yêu quái ở Thập Vạn Đại Sơn đi bắt, gà mái già ngàn năm đáng thương, đang ở Thập Vạn Đại Sơn đẻ trứng sinh nhóc con, lại rơi xuống một kết cục như vậy.
Còn nhân sâm, là lấy linh sâm ngàn năm trong núi vừa gieo trồng không lâu, đã chứa không ít tiên uẩn.
Khi Trần Trường An đào cây linh sâm ngàn năm này, linh sâm ngàn năm vô cùng sợ hãi, nhanh chân bỏ chạy.
Đáng tiếc, Phi Tiên Sơn này chính là địa bàn của Trần Trường An, dù linh sâm ngàn năm này có bản lĩnh lên trời xuống đất, cũng đừng mơ chạy thoát được khỏi tay Trần Trường An.
Cho nên, cứ như vậy, một gốc linh sâm ngàn năm và một con gà mái già ngàn năm đáng thương, bỏ thêm chút tiên đan làm nguyên liệu, là thành một nồi nước.
Trong miếu Trường Sinh, tràn ngập mùi canh nồng đậm.
Rất nhanh, Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ đã ngửi thấy mùi hương này.
Ánh mắt hai người lập tức sáng lên.
“Thơm quá thơm quá, đây là canh sư phụ đại nhân hầm.”
Vẻ mặt Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ hưng phấn, nhanh chân chạy ra khỏi phòng.
Trong phòng, còn dư lại một mình Giang Ngọc Thiền.
Giang Ngọc Thiền nhìn tiên ngọc bảo mệnh bị bóp nát không có động tĩnh gì trong tay, nàng ấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Tuy rằng trong lòng Giang Ngọc Thiền hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng nàng ấy cũng không phải người ngồi chờ chết.
Nếu đã không có cách nào dùng tiên ngọc bảo mệnh.
Vậy chạy trốn.
Nhưng mới vừa xuống giường, giọng nói của Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ đã truyền đến, còn cùng với mùi hương Loạn Thần kia trở nên nồng đậm.
“Không xong, hắn cũng tới.”
Giống như bị bắt gian trên giường, Giang Ngọc Thiền kinh hoảng, không còn đường nào có thể trốn, chỉ có thể mới vừa xuống giường, lại vội vàng nằm lại.
“Trốn không thoát, trốn không thoát, ta nên làm cái gì mới có thể rời đi bây giờ?”
Lúc này, Trần Trường An, Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ đã đi vào trong phòng.
“Mỹ nữ tỷ tỷ, ăn canh đi.”
Linh Bảo Nhi bưng một chén canh gà đen nhân sâm cho Giang Ngọc Thiền.
Trần Trường An nhìn Giang Ngọc Thiền trên giường sắc mặt trắng bệch, hoang mang lo sợ.
Không khỏi nghĩ thầm trong lòng: “Xem ra bệnh của nàng ấy còn đang phát tác, thật là đáng thương, hy vọng canh gà đen nhân sâm này có tác dụng với bệnh của nàng ấy.”
Dù sao canh gà đen nhân sâm này cũng là vật đại bổ, lại thêm tiên đan ở trong đó.
Có thể nói, đây gần như là một chén tiên canh.
Hoài người tới là khách, nếu Giang Ngọc Thiền phát bệnh, ở địa bàn của mình thì mới có quan hệ với mình.
Vậy hắn đương nhiên phải phụ trách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận