Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 605: Nàng này bệnh kiều, không thể trêu vào! (2)

“Nhị Lang Thần bây giờ còn có chuyện, đồ vật hắn muốn, ngươi đưa cho ta là được?
Ngưng Băng Tiên cười si ngốc: “Được tướng công, chàng nói cái gì chính là cái đó” Nàng ta cũng không đi hỏi Nhị Lang Thần về vị trí của thế giới giả tưởng. Có cái gì quan trọng hơn việc nàng ta nói chuyện phiếm với tướng công chứ.
Cho dù là nói chuyện phiếm với tướng công, cũng quả thực làm nàng ta có loại cảm giác hạnh phúc muốn chết.
Nàng ta chậm rãi đi đến trước mặt Trần Trường An, sau đó mở ra tay phải. Trong lòng bàn tay, có một cái nhẫn trữ vật. “Tướng công, thứ Nhị Lang Thần muốn ở bên trong này.
Trần Trường An nhìn cái nhẫn trữ vật kia, không khỏi híp mắt lại.
Không hổ là nhân vật Chuẩn Đế, trong thời gian ngắn như vậy, đã mang đến hơn trăm vạn tiên thạch cực phẩm.
Hắn cũng không khách khí, lấy nhẫn trữ vật trong tay Ngưng Băng Tiên.
Nhưng ngay khi vừa mới giữ chặt nhẫn trữ vật.
Lại thấy khóe miệng Ngưng Băng Tiên hơi nhếch lên, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương trực tiếp nắm lấy tay Trần Trường An.
Thật mềm.
Thật lạnh.
Thật trơn.
Thì ra tay nữ nhân là như này, vuốt còn rất thoải mái.
Má nó, ta đang nghĩ cái gì thế.
Động tác đột nhiên của Ngưng Băng Tiên, khiến Trần Trường An hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Đặc biệt là giờ phút này, hắn có chút ngây ngốc.
Nói như nào thì đây cũng là lần đầu hắn tiếp xúc với nữ nhân.
Tuy rằng đây là một nữ nhân điện.
Nhưng cũng là một nữ tử tuyệt mỹ.
Đối với lão xử nam Trần Trường An này mà nói, có chút không đứng đắn.
Yêu tinh lớn mật, ngươi dám làm loạn đạo tâm của bổn tọa, xem Đại uy thiên long, Thế tôn địa tạng của ta đây...
“Tướng công, tay chàng thật lớn, thật ấm áp ~"
Ngưng Băng Tiên si mê đỏ mặt, một đôi mắt phượng mê ly động tình, mị nhãn như tơ, dùng ngón tay ngọc nhẹ nhàng gãi trong lòng bàn tay Trần Trường An, có chút ngứa, có chút khiêu khích.
Má nó.
Cái đồ háo sắc.
Trần Trường An không nhịn được.
Nếu còn tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ bị nữ yêu tình này, không, là nữ nhân điên này ăn sạch.
Lực lượng cường đại, lại lần nữa trấn áp Ngưng Băng Tiên.
Trần Trường An lạnh lùng nói.
“Ngưng Băng Tiên, ngươi thành thật chút cho ta, nếu không hiện giờ ta sẽ lập tức diệt con rối phân thân này của ngươi!"
Ngưng Băng Tiên cười nghịch ngợm, trên mặt tràn ngập hạnh phúc, còn đang say mê dư vị đẹp đẽ khi tiếp xúc với Trần Trường An.
Môi đỏ cắn nhẹ, si ngốc nhìn Trần Trường An.
Thật muốn... Thật muốn ôm ôm tướng công.
“Tướng công, có thể cho nô gia ôm chàng một cái, rồi chàng lại diệt nỗ gia được không ~"
Nhìn dáng vẻ làm nũng này của Ngưng Băng Tiên, nhớ tới Ngưng Băng Tiên máu lạnh vô tình giao thủ với Vũ Thanh Dao, còn có dáng vẻ cao cao tại thượng, lạnh băng vô tình khi tiếp xúc với Nhị Lang Thần Dương Tiễn mình sắm vai.
Khóe miệng Trần Trường An giật giật, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Nàng này quá mức bệnh kiều, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Đối mặt với Ngưng Băng Tiên trước mắt.
Trần Trường An là thật sự hết chỗ nói rồi.
Đương nhiên.
Dù sao lần này Ngưng Băng Tiên cũng mang đến hơn trăm vạn tiên thạch cực phẩm.
Nếu giết nàng ta.
Cũng khó tránh khỏi khiến trong lòng Trần Trường An có một loại cảm giác qua cầu rút ván.
“Lần này không giết ngươi, ngươi đi đi.
Cho nên, Trần Trường An quyết định buông tha nàng ta lần này.
Vốn dĩ Ngưng Băng Tiên đã nghĩ đến kết cục của mình sẽ là gì.
Cho rằng lần này cũng sẽ giống mọi lần, bị tướng công giết chết.
Lại không ngờ tướng công để nàng ta rời đi, không định giết nàng ta.
Ngưng Băng Tiên mị nhãn như tơ, mắt trông mong nhìn Trần Trường An, khiến nàng ta cảm động muốn chết.
“Tướng công, chàng cũng thật tốt Trần Trường An: ...
Hắn không phản ứng Ngưng Băng Tiên, xoay người trực tiếp rời đi.
Thấy Trần Trường An rời đi.
Ngưng Băng Tiên vội vàng nói: “Tướng công, chàng đi đâu vậy?"
“Không liên quan đến ngươi"
Khóe miệng Ngưng Băng Tiên khóe miệng hơi cong, cũng không rời đi, ngược lại là đi theo phía sau Trần Trường An.
Trần Trường An nhíu mày.
“Ngươi đi theo ta làm gì?” “Tướng công đi chỗ nào, nô gia đi chỗ đó ~"
Trần Trường An thở dài trong lòng.
Thật bất đắc dĩ.
Không ngờ trên đời này còn có nữ nhân như vậy.
Rõ ràng thực lực rất mạnh, vì sao cố tình lại cứ coi trọng hắn chứ.
“Không cần gọi ta là tướng công” Trần Trường An lạnh lùng nói.
“Không sao, không sao, nô gia thích chàng, phải gọi chàng là tướng công"
Ngưng Băng Tiên tỏ vẻ vô cùng đáng thương. Nhìn qua giống như thật, không có chút hư tình giả ý.
Làm Trần Trường An có cảm giác hoài nghi bản thân.
Chẳng lẽ nữ nhân này thật sự thích ta sao?
Nhưng ý niệm này đã bị phủ quyết trong nháy mắt.
Đây là Tất một nữ nhân điên.
cả đều chỉ là ngụy trang.
Dù sao, Trần Trường An cũng từng nhìn thấy một mặt khác của Ngưng Băng Tiên.
Lạnh băng vô tình, bà mẹ biển rộng, nữ vương cao cao tại thượng, đó mới là nàng ta chân chính.1033 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận