Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 999: Sát thủ Thần Cảnh tới, chúng ta chỉ nhìn xem

Trần Trường An dừng chân, mày lại nhăn lại.
“Lại tới một người nữa?"
“Con mẹ nó, Thái Tử long triều này đúng là biết nắm thời gian đưa phúc lợi cho ta!"
Vẫn là dáng vẻ cũ.
Một cao thủ Thần Cảnh này bước vào lĩnh vực vô địch, vẫn bị Trần Trường An trực tiếp giết chết!
“Thu hoạch còn ổn, nếu có thể đổi thời gian khác đưa phúc lợi, vậy là tốt nhất.
Trần Trường An vừa lòng cười.
Sau đó tiếp tục đi về phía tẩm cung của Ngưng Băng Tiên.
Nhưng vẫn là mới vừa đi hai bước.
Trần Trường An thu lại nụ cười, sắc mặt hơi khó coi.
Bởi vì lúc này.
Không ngờ lại có sát thủ Thần Cảnh đi vào lĩnh vực vô địch của hắn.
Lần này là ba gã.
Cộng thêm hai gã sát thủ Thần Cảnh bị giết trước đó.
Đó chính là năm tên sát thủ Thần Cảnh!
Lần sau, Thái Tử long triều kia sao lại phái nhiều sát thủ Thần Cảnh tới như thế?
Muốn ám sát hắn?
Có thể dễ dàng như vậy sao?
Trần Trường An không hiểu được.
Trần Trường An cũng lười quan tâm đám sát thủ Thần Cảnh tới từ ngoại vực.
Chỉ cần tiến vào lĩnh vực vô địch của hắn, không nói hai lời.
Trực tiếp giết.Đêm nay Trần Trường An có việc, nếu là ngày thường, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ chơi với đám sát thủ Thần Cảnh này một chút.
Nhưng hiện tại.
Nhanh hết cỡ!
Chỉ cần có sát thủ Thần Cảnh bước vào lĩnh vực vô địch.
Trực tiếp giết!
Không cho bọn họ nghỉ ngơi ở trong lĩnh vực vô địch dù chỉ một phút một giây!
Cuối cùng.
Trần Trường An đi tới ngoài tẩm cung của Ngưng Băng Tiên.
Đèn đuốc trong tẩm cung sáng trưng.
Ngưng Băng Tiên đứng dựa trước cửa, yên lặng chờ đợi Trần Trường An đến.
Đột nhiên.
Ngưng Băng Tiên nhìn thấy một bóng dáng.
Đôi mắt đẹp của nàng ta lập tức sáng lên lộng lẫy, vô cùng lóe sáng, giống như là sao trời loá mắt. Thật sự.
Tướng công thật sự tới.
Ngưng Băng Tiên rất vui vẻ, nàng ta ngây ngốc nhìn Trần Trường An, trong mắt đều là bóng dáng của hắn.
"Tướng công... cuối cùng chàng cũng tới."
Trần Trường An nhìn Ngưng Băng Tiên.
Ngưng Băng Tiên lúc này, khiến mắt Trần Trường An sáng ngời, mặc tiên váy bạch ngọc, siêu trần thoát tục, tuyệt mỹ động lòng người.
Cho người ta cảm giác như không nhiễm hơi thở trần thế, như mộng như ảo, tràn ngập mị lực.
Tiên váy ngọc sa mỏng kia, mông lung, mơ hồ có thể thấy được da thịt trắng sáng như tuyết.
Dáng người Ngưng Băng Tiên thướt tha thon dài, tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt.
Trong lòng Trần Trường An vẫn hơi khẩn trương.
Dù sao.
Hắn cũng là một lão xử nam.
Nhưng mà.
Làm một người có được lĩnh vực vô địch, tuy rằng có thể cá mặn, nhưng khi nên ra tay thì phải ra tay, tuyệt đối không có thể sợ hãi!
Cũng không thể lộ ra sơ hở là trai tân, vậy quả thực quá mất mặt.
Cho nên.
Trần Trường An rất bình tĩnh, như giếng cổ không gợn sóng, hắn lạnh nhạt gật đầu, kỹ thuật diễn lúc này có thể nói là ảnh đế Oscar.
“Để ngươi đợi lâu rồi, chúng ta vào thôi"
“Được, tướng công"
Ngưng Băng Tiên gật đầu, nở nụ cười ngây ngốc mê ly động lòng người.
Trần Trường An vẫn vô cảm, biểu cảm bình tĩnh, cất bước, không nhanh không chậm, đi theo Ngưng Băng Tiên tiến vào trong tẩm cung.
Đột nhiên.
Trần Trường An dừng chân, nhìn về phía nơi nào đó.
“Tướng công, sao còn không tiến vào?"
Trần Trường An thu lại ánh mắt, hít một hơi, dường như nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Nhưng mà, giọng điệu của hắn vẫn rất bình tĩnh, đáp lại.
“Tới đây"
Sau đó, Trần Trường An đi nhanh vào tẩm cung.
Cách đó không xa.
Phượng Uyển Hề và Vũ Thanh Dao trốn tránh.
Vũ Thanh Dao đỏ mặt, khẩn trương nói.
“Hình như chúng ta bị phát hiện Phượng Uyển Hề trợn trắng mắt liếc nàng ấy một cái: “Bị phát hiện thì thế nào, chẳng lẽ Trần Trường An còn có thể ăn chúng ta à?"
“Chúng ta cũng chỉ đơn thuần nhìn xem, rốt cuộc đêm nay bọn họ muốn làm gì mà?"
Tẩm cung của Ngưng Băng Tiên cũng không lớn.
Bố trí cũng rất đơn giản, tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt.
Đi vào phòng.
Ngưng Băng Tiên ngồi ở mép giường, dưới tiên váy bạch ngọc, là một cặp đùi ngọc thon dài mê hồn như ẩn như hiện, vô cùng dụ người.
Khiến cho Trần Trường An cũng không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
Dung nhan tuyệt mỹ của Ngưng Băng Tiên lúc này hơi ửng đỏ.
Nàng ta ngồi ở mép giường, si ngốc nhìn Trần Trường An, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười động lòng người.
Đối với Ngưng Băng Tiên mà nói.
Nàng ta rất vui.
Khi Trần Trường An đi vào.
Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Đêm nay...
Tâm nguyện của nàng ta.
Cuối cùng cũng có thể hoàn thành.
Ngày mai, cuối cùng nàng ta cũng có thể yên tâm rời đi với Phượng Uyển Hề.
Tướng công, đến lúc đó, ngươi nhất định phải chờ ta quay lại.
Ta nhất định sẽ trở nên mạnh hơn.
Nhất định sẽ không... trở thành trói buộc của ngươi.
Ngưng Băng Tiên ngây ngốc nhìn Trần Trường An, hàm răng khẽ cắn môi đỏ, dường như đang chờ đợi cái gì. Trần Trường An không nói gì.
1018 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận