Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 1297 - Một con nhóc sao có thể đối phó với Thánh Thần!



Chương 1297 - Một con nhóc sao có thể đối phó với Thánh Thần!




Tuy nhiên đây là phạm vi lĩnh vực vô địch của Trần Trường An, cho dù Tôn Ngộ Không bị Tử Nguyệt đánh đến mức hồn phi phách tán, cũng có thể vận dụng【Chấp chưởng sinh tử】để hồi sinh hắn ta.
Tử Nguyệt không đánh một quyền cuối cùng vào Tôn Ngộ Không.
Nàng ta trấn áp Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không lại không có cách nào.
Ngay sau đó.
Tôn Ngộ Không đột nhiên biến mất ở Nam Thiên Môn, bị Trần Trường An động ý niệm, đưa tới Phi Tiên Sơn.
Mà Tử Nguyệt, đứng ở Nam Thiên Môn, nhìn về phía bên ngoài Hoa Hạ cổ tinh, cười mỉm nói.
“Hì hì, hiện giờ ta cũng thật lợi hại, còn chưa phát huy ra thực lực chân chính mà Trường An ca ca cho ta, hiện tại ta càng thêm chờ mong Thánh Thần của Nam Ly này đến.”
“Ta nhất định phải đánh hắn đến hoa rơi nước chảy.”
Còn trong thần võng, mọi người tò mò nhìn Tử Nguyệt.
Tuy khi bọn họ thấy Tử Nguyệt hoàn toàn nghiền áp Tôn Ngộ Không.
Thực lực cường đại, khiến bọn họ thấy kỳ lạ đến mức líu lưỡi.
Nhưng mà, bọn họ càng tò mò chính là.
Vì sao sau khi Tử Nguyệt đánh bại Tôn Ngộ Không, còn chưa rời đi?
Nàng ta còn đứng ở Nam Thiên Môn làm gì?
Đừng nói là, Tử Nguyệt này đang đợi Lôi Khiếu!
Cũng không để Tử Nguyệt chờ đợi bao lâu.
Lôi Khiếu không nhanh không chậm đi tới Nam Thiên Môn.
Trong thần võng, lại khó tránh khỏi xao động lên.
“Thánh Thần Nam Ly tới rồi, vì sao An thần còn chậm chạp không hiện thân?”
“An thần đại nhân rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy, phái một con nhóc đến đây, chẳng lẽ còn trông cậy vào con nhóc này có thể đánh bại Thánh Thần của Nam Ly sao?”
Ở Nam Thiên Môn.
Lôi Khiếu đứng khoanh tay.
Hắn ta mặc một thân bạch y, sắc mặt bình tĩnh, nhìn như một vị quân tử ôn hòa.
Nhưng đồng thời, từ trên người Lôi Khiếu, lại tỏa ra khí tức đáng sợ cực kỳ khủng bố.
Khí tức này, kích động giữa thiên địa, giống như có trăm vạn ngọn núi lửa ở nơi này.
Dường như chỉ cần bọn họ có chút không cẩn thận, những ngọn núi lửa này sẽ bộc phát ra trong nháy mắt!
Phóng ra uy năng hủy thiên diệt địa khủng bố.
Trong thần võng, những tu sĩ kia của tinh hệ Ngọc Hành chỉ nhìn qua Thiên Nhãn phát sóng trực tiếp, tiến hành quan sát.
Nhưng mà, bọn họ chỉ nhìn Lôi Khiếu đứng ở nơi đó, đã khiến bọn họ có một loại áp lực xưa nay chưa từng có.
Khiến người ta không nhịn được mà hoảng sợ, sợ hãi, kiêng dè!
Nói tóm lại.
Cường giả như vậy, hoàn toàn không phải người mà bọn họ có thể trêu chọc được.
Ngược lại.
Khi ánh mắt của bọn họ dừng trên người Tử Nguyệt.
Chỉ là, bọn họ không cảm nhận được bất cứ áp lực gì trên người Tử Nguyệt.
Hoàn toàn không cho rằng, Tử Nguyệt sẽ là đối thủ của Lôi Khiếu!
Cho dù là Tử Nguyệt đã đánh bại Tôn Ngộ Không.
Nhưng vậy thì thế nào.
Hiện giờ, người mà nàng ta đang đối mặt chính là Lôi Khiếu!
Một vị Thánh Thần!
Càng là nhân vật lớn chỉ tồn tại trong truyền thuyết của lịch sự tinh hệ Nam Ly!
Cho nên.
Hiện giờ bọn họ chỉ có thể chờ mong Trần Trường An nhanh chóng tới!
Chỉ là.
Bọn họ thông qua thần võng, khi thấy cảnh tượng kế tiếp, quả thực khiến tất cả bọn họ kinh ngạc biến sắc, mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin nhìn những chuyện đã xảy ra!
Bọn họ thông qua thần võng, lại thấy Tử Nguyệt chủ động đi khiêu khích Lôi Khiếu!
Đi khiêu khích Thánh Thần trong truyền thuyết!
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả bọn họ đều trợn tròn mắt.
Chỉ cảm thấy có phải Tử Nguyệt điên rồi không?
Sao nàng ta có thể đi khiêu khích Thánh Thần trong truyền thuyết chứ!
Đây hoàn toàn chính là tìm chết!
Trong thần võng, vô số người sau khi khiếp sợ thì ánh mắt nhìn về phía Tử Nguyệt đã trở nên đồng tình.
Tất cả mọi người biết tiếp theo sẽ như thế nào.
Tử Nguyệt sẽ chết.
Nếu Trần Trường An không còn xuất hiện.
Nàng ta nhất định sẽ phải trả cái giá lớn vì sự khiêu khích của mình!
“Nàng ta nhất định điên rồi.”
“Không sai, nhóc con đáng thương, nhất định là đã bị An thần ảnh hưởng, trở nên không coi ai ra gì.”
“Ngoại trừ An thần, đã không còn ai có thể cứu được nàng.”
“...”
Trong thần võng, vô số tu sĩ đều đang nghị luận, gần như không có ai xem trọng nàng ta.

Ở Nam Thiên Môn.
Lôi Khiếu mỉm cười, nghe Tử Nguyệt trước mặt khiêu khích hắn ta.
Nhưng mà tuy Lôi Khiếu mỉm cười, nhưng nụ cười lại lạnh băng khác thường, đôi mắt nhìn Tử Nguyệt phát ra ánh sáng lạnh lẽo như rắn độc.
Lôi Khiếu không ngờ mình đi vào Hoa Hạ cổ tinh, vậy mà một đứa trẻ cũng dám khiêu khích hắn ta.
Chuyện như vậy, còn chưa bao giờ xảy ra.
Đối mặt với ánh mắt của Lôi Khiếu, Tử Nguyệt lại không sợ chút nào, ngược lại đối mắt với Lôi Khiếu.
“Ngươi chính là Thánh Thần của Nam Ly à, nhìn qua cũng chẳng ra gì.”
“Trường An ca ca phái ta ở chỗ này chờ ngươi, nói sau khi ta thấy ngươi thì phải đánh ngươi một trận.”
Nói xong, Tử Nguyệt còn vẫy vẫy nắm tay mềm mại của mình.
Lôi Khiếu cười lạnh, lạnh nhạt nói.
“Có bạn từ phương xa tới, An thần làm chủ nhà không tự mình đến tiếp đãi thì thôi đi, không ngờ còn phái con nhóc như ngươi tới khiêu khích ta.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận