Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 1382: Bị đoạt xá, nàng ấy kiêng dè!

Chương 1382: Bị đoạt xá, nàng ấy kiêng dè!Chương 1382: Bị đoạt xá, nàng ấy kiêng dè!
Nhìn một kiếm này hạ xuống, Tử Nguyệt chỉ cảm thấy một luông kiếm quang kinh thế hiện lên, khiến linh hồn nàng ấy lay động, như tàn đuốc trong gió, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào, khiến nàng ấy vô cùng kinh hãi!
Vào lúc này.
Trong lòng Tử Nguyệt, chỉ có một suy nghĩ
Ta sắp chết sao?
Đồng thời.
Trong lòng "Tử Nguyệt" vô cùng khiếp sợ, hoảng sợ.
Thế gian này, sao lại có cường giả tuyệt thế như vậy, khiến cả thần thụ tạo hóa trong truyên thuyết như nào ấy cũng cảm nhận được nỗi uy hiếp sẽ tử vongl
Sao có thể?
Trần Trường An dừng kiếm lại.
"Tử Nguyệt" suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng, tất cả suy nghĩ hội tụ lại với nhau.
Sớm biết thế đã không đoạt xá nha đầu này!
Ta sắp chết rồi.
Chỉ có một.
Cũng may vào thời khắc mấu chốt.
Lúc này.
Trân Trường An lạnh nhạt nói, sau đó, thu hồi vô địch kiếm.
Nàng ấy có cảm giác muốn tê liệt ngã xuống mặt đất.
"Thần thụ tạo hóa, cũng chỉ như thế."
Sắc mặt "Tử Nguyệt" tái nhợt đến tột cùng, gân như không có một chút huyết sắc nào, nàng ấy kinh hồn chưa tỉnh táo.
Không sai.
Quả thực là mất hết mặt mũiI
Nhưng mà, lại khiến "Tử Nguyệt" không cách nào phản bác!
"Tử Nguyệt" nổi giận, nàng chính là thần thụ tạo hóa, nào có từng chịu nhục nhã như hôm nay!
Từ một kiếm Trân Trường An vừa chém ra, đã khiến "Tử Nguyệt" cảm nhận rõ ràng được chênh lệch thực lực giữa hai bên.
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, thân thể ngươi chiếm trước mắt, là người của ta."
"Tử Nguyệt" đè nén sự chấn động trong lòng mình, trâm giọng mở miệng, nói với Trân Trường An.
"Ngươi... ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?"
"Tử Nguyệt" hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Trường An.
Đồng thời, cũng có thể cảm nhận được từ trong lòng nói của "Tử Nguyệt","Tử Nguyệt" này hiển nhiên kiêng dè Trần Trường An không thôi.
Trân Trường An có thể dễ dàng đánh bại nàng ấy.
Trân Trường An bình tĩnh mở miệng, chỉ là, trong lời nói mang theo một tia lạnh băng.
Chính là một tia lạnh băng này, đã khiến "Tử Nguyệt" có cảm giác toàn thân lạnh lão.
Trực giác nói cho nàng ấy, nếu mình không xử lý tốt chuyện này.
Trần Trường An trước mắt nhìn như không có tu vi, bình thường, nhưng thực lực lại cực kỳ đáng sợ này, nhất định sẽ giết nàng ấy!
Nhất định sẽ muốn lấy mạng nàng ấy!
Thật là đáng giận!
Khó khăn lắm mới đoạt xá được một tiểu nha đầu.
Nào biết, tiểu nha đầu này lại có bối cảnh đáng sợ như thết
"Tử Nguyệt" nuốt nuốt nước miếng, nói.
"Vị đạo hữu này, ta không cố ý mạo phạm, đoạt xá thân thể của nàng, cũng là hành vi bất đắc dĩ."
Sau đó, Tử Nguyệt" nói.
"Hiện tại ta sẽ trả thân thể này lại cho nàng."
"Tử Nguyệt" này không có chút ý muốn giao đấu với Trần Trường An.
Nàng ấy biết rất rõ.
Giao đấu với Trần Trường An.
Mình nhất định sẽ chết.
Còn sẽ chết rất thảm!
Xem ra.
Thần tạo hóa này, vẫn rất thông minh.
Không hổ là thần thụ đã sống rất nhiêu năm, có cảm giác tự nhiên với loại nguy hiểm này!
"Tử Nguyệt" cười mỉm: "Đạo hữu, ý của ngài như thế nào?”
"Vậy ngươi còn nói nhảm cái gì."
"Nhưng mà, nếu Tử Nguyệt có bất cứ sơ suất gì, kết cục của ngươi sẽ thế nào, không cần bổn tọa nói, ngươi hẳn cũng biết."
"Tử Nguyệt" vội vàng gật đầu.
"Biết, biết, đạo hữu cứ yên tâm, tuy ta đoạt xá nàng, nhưng chỉ là chiếm cứ thân thể của nàng, thân hồn của nàng chỉ bị phong ấn ở một góc trong thức hải nàng, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng."
Nói xong.
"Tử Nguyệt" bấm tay niệm thần chú, niệm chú ngữ cổ xưa.
Rất nhanh.
Có một luồng sáng màu đỏ chạy ra ngoài từ trong cơ thể "Tử Nguyệt”.
Luồng sâng màu đỏ kia lao ra, sau đó nhanh chóng dung nhập vào trong cây thần thụ tạo hóa kia. Mà Tử Nguyệt, sau khi luông sáng màu đó kia lao ra, hai mắt nhắm chặt, giống như mất đi tất cả lực lượng, lung lay, ngã xuống mặt đất.
Cũng may lúc này.
Trân Trường An ra tay.
Đỡ lấy Tử Nguyệt.
Lúc này, A Miêu và Ngưng Băng Tiên cũng đi tới.
"Tướng công, Tử Nguyệt thế nào rồi?"
"Hì hì hì, có công tử ở bên cạnh, chắc chắn Tử Nguyệt không có việc gì meo."
Nói xong, A Miêu nhéo mặt Tử Nguyệt.
"Không nghe lời, công tử kêu ngươi ngoan ngoãn ở Hoa Hạ cổ tinh, ai kêu ngươi chạy loạn cả ngày."
A Miêu lôi kéo khuôn mặt Tử Nguyệt, làm thành các tư thế kỳ quái.
Mà dường như cảm nhận được A Miêu kéo khuôn mặt nàng ta.
Cho nên.
Lông mi thật dài của Tử Nguyệt rung động, chậm rãi tỉnh lại.
Khi Tử Nguyệt tỉnh lại.
Thấy Trần Trường An, Ngưng Băng Tiên, và A Miêu.
Mà A Miêu, còn đang véo mặt nàng ấy.
"Miêu tỷ tỷ, ngươi véo mặt ta làm gì?"
"Công tử, Tử Nguyệt tỉnh rồi.
Ngưng Băng Tiên cười nói.
"Xem ra ngươi không có chuyện gì."
Trần Trường An nhìn Tử Nguyệt, gật đầu.
"Quả thực không có chuyện gì."
"A, Trường An ca ca, sao ngươi lại ở chỗ này."
Thấy Trần Trường An, ánh mắt Tử Nguyệt sáng lên, rất kích động, vui vẻ nói.
Trần Trường An trợn trắng mắt liếc Tử Nguyệt một cái: "Sao ta không thể ở chỗ này, phải hỏi ngươi đó, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận