Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 177: Chuẩn bị, khiến sư phụ nhọc lòng!

Không cần nghĩ cũng biết, với bọn họ hiện giờ mà nói, trong thân thể nho nhỏ đã sớm chứa đựng lực lượng kinh người, khống chế Tiên Khí chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ vô cùng vui vẻ.
“Cảm ơn sư phụ đại nhân.”
“Y nha y nha.”
Trần Trường An hơi mỉm cười, nhưng những thứ này còn chưa đủ.
Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ là đồ đệ của hắn, ở trên thịnh hội Cửu Châu cũng không thể xảy ra chút chuyện nào.
Giơ tay một chiêu.
Bốn tia tiên quang bay tới.
Ngày đó, Giang Ngọc Thiền kia dùng sáu món Tiên Khí để trao đổi Trú Nhan tiên quả.
Trong đó, hai món Tiên Khí tấn công, bốn món Tiên Khí phòng ngự.
Trong mắt Trần Trường An, bốn món Tiên Khí phòng ngự này mới là quan trọng nhất.
Giáp Ngọc Tâm Tử Lân, Tam Tiên Ngự Kiếm Đồ, Đài Sen Trấn Ma, Thiên Địa Linh Lung Tháp.
Những thứ này vốn thuộc về Giang Ngọc Thiền, nàng ấy dù sao cũng là thiên kiêu của Giang gia, cho nên phẩm cấp của mỗi món Tiên Khí này đều không thấp, tiên quang lập loè xán lạn, lộng lẫy bắt mắt.
Trong đó, Giáp Ngọc Tâm Tử Lân, Tam Tiên Ngự Kiếm Đồ, Thiên Địa Linh Lung Tháp ban cho Cái Đuôi Nhỏ.
Dù sao tu vi của Cái Đuôi Nhỏ cũng quá yếu, lo lắng nàng ấy xảy ra chuyện.
Mà Linh Bảo Nhi, còn lại Đài Sen Trấn Ma, tay nàng ấy cầm Tiên Khí bản mạng của Thánh Võ tiên tôn, một món Thất Tinh bảo vòng, cộng thêm Đàu Sen Trấn Ma, năng lực tự bảo vệ mình là chuẩn cmnr.
Nhìn Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ trang bị những Tiên Khí đó lên, trong lòng Trần Trường An cũng coi như thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng thầm nghĩ.
“Nói như vậy, hai tiểu đồ đệ này hẳn sẽ không có việc gì, chỉ cần không phải tiên nhân chân chính, với những pháp bảo phòng ngự này, dù là Hoành Kích tiên nhân cũng có thể khiêng được.”
Nghĩ một lát, Trần Trường An lại cảm thấy không ổn: “Không được, những Tiên Khí này tiêu hao quá lớn, pháp lực trong cơ thể các nàng hao hết, dù Tiên Khí mạnh hơn nữa, cũng không thể sử dụng.”
Nghĩ một hồi, Trần Trường An lại giơ tay một chiêu.
Giữa một khối tiên điền trên Phi Tiên Sơn, mấy chục tia tiên quang bay tới.
Dừng ở trên tay Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ, mỗi người mười mấy cây tiên dược.
Những thứ này cũng là tiên dược Giang Ngọc Thiền dùng để trao đổi, sau đó lại thông qua Vạn vật sinh linh lấy một đoạn trồng ra.
Trần Trường An cũng rất bội phục bản lĩnh trồng rau của mình.
Hiện giờ, ở trên Phi Tiên Sơn, thông qua năm cây tiên dược kia của Giang Ngọc Thiền, Trần Trường An đã trồng ra mấy khối tiên điền tiên dược.
Ngày thường, khi Trần Trường An hầm canh đều sẽ thả vài cọng vào, hương vị cũng không tệ lắm.
“Đồ nhi ngoan, những đồ ăn này, ách, những tiên dược này giữ lấy, nếu gặp nguy hiểm, bị thương, pháp lực không đủ, thì gặm hai cây, có đủ hay không, không đủ vi sư lại cho các ngươi thêm.”
Vẻ mặt Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ dại ra, mờ mịt nhìn những Tiên Khí và tiên dược trong tay, đã nói không nên lời.
Sư phụ đại nhân, không phải chúng ta chỉ đi một chuyến tới thịnh hội Cửu Châu sao, vì sao lại có một loại cảm giác võ trang toàn bộ?
Linh Bảo Nhi cười hì hì: “Sư phụ đại nhân, không phải chúng đồ nhi đã có sư phụ đại nhân ở đó sao, sao có thể gặp nguy hiểm bị thương chứ.”
Trần Trường An thở dài trong lòng một hơi, có ta, đến lúc đó ta chỉ là con gà quèn làm rùa đen rút đầu thôi.
Vì để hai ngươi không xảy ra chuyện, vi sư đã rầu thúi ruột đấy!
Trần Trường An ho nhẹ hai tiếng, lạnh nhạt nói: “Đại bàng giương cánh, chim non bay cùng, vi sư không thể vẫn luôn che chở các ngươi.”
Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ cười hì hì.
“Sư phụ, người thật tốt, suy xét thật chu đáo cho chúng đồ nhi.”
Trần Trường An gật đầu, cười nói.
“Đó là đương nhiên.”
Sau đó, Trần Trường An kêu một tiếng.
“Tiểu Hắc.”
Một tiếng rồng ngâm rít gào, từ vạn trượng dưới Phi Tiên Sơn, một giao long màu đen, cả người lân giáp dày đặc xuất hiện.
“Tham kiến chủ nhân.”
Tiểu Hắc cung kính nói.
“Tham kiến các tiểu chủ nhân.”
Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ nháy đôi mắt, vẻ mặt hưng phấn nhìn giao long.
“Sư phụ, giao long thật lớn!”
Hai người tới gần.
Nhưng Tiên Khí và tiên dược trên người các nàng thật sự quá loá mắt, lóe đến mức Tiểu Hắc không mở nổi mắt.
A a a, mắt vàng ròng 24K của ta!!!
“Tiểu Hắc, ngày mai là thịnh hội Cửu Châu, hôm nay bổn tọa đi trước.” Trần Trường An lạnh nhạt nói.
Lần này, phân thân mà Trần Trường An ngưng tụ thông qua "Hoa trong gương, trăng trong nước" ước chừng tiêu hao năm vạn điểm, có tu vi Trúc Cơ, đương nhiên đây cũng không phải mấu chốt.
Mấu chốt là phân thân tu vi Trúc Cơ, có thể tồn tại ba ngày.
Nếu không, dùng phân thân không có tu vi, và phân thân tu vi Luyện Khí, chỉ có thể tồn tại một ngày, căn bản không đủ dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận