Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 472: Đi vào thành Phụng Thiên, Vô Danh tuyệt vọng!

Những tu sĩ này, một đám bọn họ, vừa khiếp sợ vừa xấu hổ, biểu tình phức tạp, quả thực là không chỗ dung thân, hổ thẹn không thôi.
Vậy mà vừa rồi bọn họ lại tức giận mắng tiền bối.
Còn tu sĩ áo tím kia, càng là như thế.
Trần Trường An rời đi, hắn ta ngây ra như phỗng, trong lòng nhấc lên sóng gió động trời, cả khuôn mặt hoàn toàn tái nhợt.
Mình đã làm cái gì???
Vừa rồi, hắn ta không chỉ tức giận mắng tiền bối.
Thậm chí còn muốn ra tay với tiền bối.
Quả thực chính là chán sống!!!
Hắn ta vậy mà ra tay với thần tượng mình sùng bái thần tượng Tu sĩ áo tím hối hận muốn khóc...
Càng làm cho tất cả tu sĩ ở đây không ngờ tới là.
Dù bọn họ tức giận mắng tiền bối.
Tiền bối vậy mà không tức giận, không trách tội bọn họ.
Đặc biệt là tu sĩ áo tím, còn được chọn trúng vào [Kế hoạch phi thăng).
Tiền bối ôn nhu hiền hậu, bình dị gần gũi, ôn nhuận hòa nhã, làm tất cả tu sĩ ở đây cũng càng thêm kính ngưỡng, càng thêm sùng bái, càng thêm cảm kích với Trần Trường An...
Gần như hoàn toàn coi Trần Trường An như thần minh!
Trên (Đài thăng tiên), mười tu sĩ được chọn tràn ngập cảm kích với Trần Trường An, trong lòng kích động.
Hiện giờ có hi vọng thành tiên, bọn họ càng thêm quý trọng cơ hội này.
Khoanh chân trên (Đài thăng tiên).
Cũng với lực lượng của (Đài thăng tiên) dúng mãnh tràn vào.
Bọn họ nỗ lực tu luyện.
Còn Thập Vạn Đại Sơn. Về tin tức Trần Trường An xuất hiện ở trên quảng trường, còn có (Kế hoạch phi thăng bắt đầu, đã có mười tu sĩ được lựa chọn.
Những tu sĩ khác lúc này đều đã hoàn toàn sôi trào, hưng phấn không thôi!
Quả nhiên.
Tiền bối vẫn luôn chú ý bọn họ.
Hiện giờ [Kế hoạch phi thăng còn dư 90 danh ngạch, bọn họ nhất định phải bắt lấy cơ hội này!
Nhất định phải tu luyện, tu luyện, rồi tu luyện, nỗ lực, nỗ lực, lại nỗ lực.
Trời đãi kẻ cần cù, hậu đức tái vật, chỉ cần bọn họ chịu nỗ lực.
Như vậy tiền bối nhất định lại chọn bọn họ!
Còn Trần Trường An, sau khi rời khỏi quảng trường, mang theo Cái Đuôi Nhỏ tới thành Phụng Thiên du ngoạn.
Hắn đương nhiên vẫn luôn chú ý mọi động tĩnh trên Thập Vạn Đại Sơn.
“Rất tốt, xem ra nhiệt tình tu luyện của bọn họ lại tăng cao không ít.
Trần Trường An cười nhạt, rất vừa lòng.
Thời gian này, hắn hẳn có thể thu hoạch thêm một khoản giá trị lĩnh vực nữa.
Cái Đuôi Nhỏ rất vui vẻ, lôi kéo tay Trần Trường An, dọc theo đường đi nhảy nhót, hoạt bát đáng yêu.
Đột nhiên.
Nàng ấy dừng lại, nhìn phía trước.
"Oa ~~~ y nha y nha nha"
Nàng ấy trừng lớn hai mắt, xán lạn như đầy sao.
Phía trước, là một tòa thành trì to lớn - thành Phụng Thiên.
Lúc này, cũng chỉ có nàng ấy và sư phụ đại nhân, hai người cuối cùng cũng đi tới.
Thật là hạnh phúc.
Thật vui vẻ.
Thật kích động.
Cái Đuôi Nhỏ gấp không chờ nổi muốn đi theo sư phụ đại nhân của nàng ấy dạo một vòng thành Phụng Thiên.
Trần Trường An nhéo khuôn mặt mềm mại của Cái Đuôi Nhỏ.
“Đừng thất thần, đi thôi, mang ngươi đi ăn đường hồ lộ.
Đôi mắt Cái Đuôi Nhỏ như chứa ngôi sao nhỏ, gật đầu như gà con mổ thóc, khóe miệng bất tri bất giác chảy nước miếng.
Nàng ấy từng nghe Trần Trường An nói về đường hồ lộ.
Từng xiên một, đỏ rực đỏ rực, chua ngọt ngon miệng, ăn cực ngon.
Địa cung vĩnh hằng, băng nguyên vô tận.
Chỉ thấy một đám nữ tử dung mạo mỹ lệ, quốc sắc thiên hương, các nàng ấy mặc áo cà sa, đi qua đi lại giữa băng nguyên, dường ngư đang tìm kiếm cái gì.
Ngoại trừ những nữ tử đó, còn có một hòa thượng đầu trọc, đúng là Vô Danh trộm rỗng tiên kho của tiên chùa Lôi âm kia.
Mà đám nữ tử diện mạo xinh đẹp, như hoa như ngọc này, là nhóm ni cô mà Vô Danh mang đi từ am Đào Hoa.
Bởi vì Linh Bảo Nhi tiến vào địa cung vĩnh hằng tìm (Truyền thừa kiếm tiên), thời gian dài chưa trở về.
Vô Danh lo lắng, chỉ có thể đi vào địa cung vĩnh hằng, đi tìm tung tích Linh Bảo Nhi.
Mãi đến cuối cùng, Vô Danh một đường tìm được băng nguyên vô tận này.
Mà tung tích của Linh Bảo Nhi cũng biến mất ở băng nguyên vô tận này.
Trong khoảng thời gian này.
Vô Danh vẫn luôn tìm kiếm tung tích Linh Bảo Nhi trong băng nguyên vô tận này, nhưng cũng không tìm được cái gì.
Băng nguyên thật sự là quá lớn.
Vô Danh thậm chí còn động viên những ni cô bị bắt tới đó, để bọn họ cùng đi tìm tung tích Linh Bảo Nhi.
Nhưng đã tìm một thời gian.
Vẫn không tìm được tung tích Linh Bảo Nhi.
Còn Linh Bảo Nhi đi đâu?
Tình huống hiện tại thế nào? Sống hay chết?
Vô Danh không biết chút nào.
Lại tìm tòi thêm một mảnh phạm vi trong băng nguyên vô tận.
Những ni cô đó thất vọng trở về, vẫn không tìm được cái gì.
Khi Vô Danh biết được tin tức này.
Tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Bảo Nhi tiểu thư, ngươi rốt cuộc ở đâu?"
“Nam mô a di đà phật, nếu ngươi xảy ra chuyện, bần tăng nhất định xong đời"
Vô Danh cực kỳ hối hận.
Hắn ta chủ quan, cho rằng có lộ tuyến đi tới (Truyền thừa kiếm tiên), còn có chín bức tượng La Hán bảo hộ nàng ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận