Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 127: Đánh đến mẹ ngươi cũng không nhận ra! (2)

Trên đỉnh Phi Tiên Sơn.
Trần Trường An và Linh Bảo Nhi, Cái Đuôi Nhỏ đang quan sát chiến đấu.
Linh Bảo Nhi lo lắng: “Sư phụ đại nhân, Trấn Long Phạt Tiên trận bị phá, cha và bọn họ sẽ không có việc gì chứ?”]
Trần Trường An sờ đầu Linh Bảo Nhi.
“Ngươi yên tâm, đám người cha ngươi không ngốc, nếu biết không địch nổi, sẽ trở về.”
Trong lòng Trần Trường An không khỏi thở dài một hơi, đương nhiên cũng không hy vọng bọn họ xảy ra chuyện.
Quả nhiên, Hoành Kích tiên nhân vẫn rất mạnh.
Tuyệt đối không phải người mà Cửu Kiếm tông và Thập Vạn Đại Sơn có thể đối phó.
Trần Trường An chỉ có thể vô địch trong Phi Tiên Sơn, ở bên ngoài, Trần Trường An cũng không giúp được bọn họ.
Chỉ hy vọng trước khi bọn họ bị Thanh Mao Quỷ Tiên giết chết, kịp thời trở lại Phi Tiên Sơn.
“Sư phụ đại nhân, là mấy người cha.”
Đột nhiên, ánh mắt Linh Bảo Nhi sáng lên, phát hiện bóng dáng đám người Linh Thanh Sơn bay nhanh tới phía Phi Tiên Sơn.
Cũng may Phi Tiên Sơn cách nơi bọn họ bày Trấn Long Phạt Tiên trận không xa, bọn họ rất nhanh đã chạy về Phi Tiên Sơn.
“Đã trở lại.” Trần Trường An híp mắt.
Sau khi đám người Cửu Kiếm tông, bầy yêu Thập Vạn Đại Sơn tiến vào lĩnh vực vô địch của hắn.
Trần Trường An động tâm, đột nhiên xuất hiện ở đỉnh Phi Tiên Sơn.
“Tiền bối, làm ngài thất vọng rồi.”
Bọn họ nhìn Trần Trường An, rất áy náy.
Bọ họ vốn còn muốn giúp tiền bối, không ngờ Hoành Kích tiên nhân lại khủng bố như vậy, cho dù bọn họ có Trấn Long Phạt Tiên trận, còn sử dụng đỉnh Vụ Châu cũng không cách nào đối phó!
Quả thực là làm tiền bối mất mặt!
Trần Trường An nhìn mọi người xung quanh.
Cửu Kiếm tông bên này, gần như đều bị thương nặng, hơi thở suy yếu, đặc biệt là thái thượng trưởng lão Linh Tung mà Linh Hải đang ôm trong lòng ngực, toàn thân máu tươi đầm đìa, đau đớn đến ngất xỉu, chỉ có hơi thở sinh mệnh mỏng manh.
Còn bầy yêu Thập Vạn Đại Sơn bên này, yêu lực trong cơ thể bọn họ đều rót vào trong đỉnh Vụ Châu, sắc mặt tái nhợt, cực kỳ suy yếu.
Đặc biệt là A Miêu, nàng ấy là người sử dụng đỉnh Vụ Châu, tiêu hao lớn nhất, lại bị Thanh Mao Quỷ Tiên bắt lấy suýt chút nữa chết đi, hơi thở sinh mệnh rõ ràng cũng rất suy yếu, còn tốt hơn Linh Tung bên này rất nhiều.
Trần Trường An thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Không có gì thất vọng, Hoành Kích tiên nhân cũng không dễ đối phó như vậy, không có thương vong là được rồi.”
Tâm niệm hắn vừa động.
Ở giữa vùng tiên địa này, tiên khí bàng bạc ngưng tụ trên không trung phía trên mọi người.
Sau đó hóa thành nước mưa, dừng ở trên người bọn họ.
Mỗi một giọt nước mưa, dường như là tiên thủy, ngưng tụ lại từ lượng lớn tiên khí, nhỏ giọt ở trên người bọn họ, có trợ giúp rất lớn với việc khôi phục thương thế trên người và pháp lực đã tiêu hao trong cơ thể bọn họ.
“Đa tạ tiền bối!”
Mọi người vô cùng cảm kích, trong lòng cũng càng thêm áy náy.
Bọn họ không ngờ bọn họ không những không giúp được Trần Trường An, mà còn mang đến thêm phiền phức cho hắn!
Lúc này, A Miêu mở miệng.
“Tiền bối, thực lực của Thanh Mao Quỷ Tiên rất mạnh, mặc dù là Hoành Kích tiên nhân, thực lực của hắn ta nhất định cũng đứng đầu, tiền bối, người… người phải cẩn thận meo.”
A Miêu rất lo lắng.
Đỉnh Vụ Châu là bảo vật mạnh nhất Cửu Châu, cha mang theo đỉnh Vụ Châu, thực lực mạnh mẽ, trong số Hoành Kích tiên nhân cũng là nhân vật đứng đầu.
Nhưng trong quá trình A Miêu giao thủ với Thanh Mao Quỷ Tiên, nàng ấy cảm nhận rõ ràng sự mạnh mẽ của Thanh Mao Quỷ Tiên.
Nàng ấy có một loại trực giác, dù là cha nàng ấy cầm đỉnh Vụ Châu trong tay, cũng không đối phó được với Thanh Mao Quỷ Tiên này.
Trần Trường An cười thản nhiên, gật đầu nói.
“Đứng đầu trong Hoành Kích tiên nhân, được, bổn tọa sẽ cẩn thận một chút.”
Cùng lúc đó, một tiếng rống to như thiên lôi, vang vọng thiên địa!
“Đều trốn vào ngọn núi này, chẳng lẽ Hoành Kích tiên nhân giết Thập Nhị Tiên ở trong núi này,hừ, lăn ra đây cho ta!”
Đám người Cửu Kiếm tông lo lắng.
Trong lòng bầy yêu trầm trọng, nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi!
Lại thấy Trần Trường An đứng khoanh tay, nhìn về phía Thanh Mao Quỷ Tiên đã đến, ánh mắt bình tĩnh, lạnh nhạt tự nói.
“Thanh Mao Quỷ Tiên này đúng là cuồng vọng, đợi chút nhất định phải đánh đến mẹ hắn cũng không nhận ra.”
Phi Tiên Sơn nguy nga, mây mù lượn lờ, tiên uẩn vờn quanh.
Thanh Mao Quỷ Tiên đi vào, mắt lạnh nhìn chăm chú.
Mây mù tan đi, đỉnh Phi Tiên Sơn lộ ra bên ngoài.
Chỉ thấy một thanh niên áo bào trắng đứng khoanh tay, tóc đen bay múa, ánh mắt thản nhiên, toàn thân đều tản mát ra một khí chất như trở lại nguyên trạng, như trích tiên giáng thế.
Nhưng lại cho người ta cảm giác bình thường đến không thể bình thường hơn.
(Lời tác giả P/s: Chương trước sửa đổi một chút, thái thượng trưởng lão không chết, rất xin lỗi các bạn độc giả.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận